Long Đồ Án

Chương 470

[Đêm kinh hoàng]

Bàng Dục tự nhiên xông tới nói mình biết nữ nhân kia, mọi người cũng cảm thấy bất ngờ.

Tiểu hầu gia vẫn rất kích động. “Cô nương này từng vào cung! Ta đã nhìn thấy trong một lần cung yến, lúc đó ta vẫn chưa hoàn lương.”

Tất cả mọi người nhướn mày, ý bảo – Chắc không phải ngươi đã trêu ghẹo người ta đấy chứ?

“Ta có gan trời sao mà dám trêu ghẹo người ta giữa lúc cung yến chứ?” Bàng Dục lắc đầu nguây nguẩy, nói. “Hơn nữa, nữ quyến ít khi ra ngoài uống rượu, họ đều tập trung đến thỉnh an Thái hậu cả, lúc ta cùng phụ thân đến thăm tỷ tỷ mới gặp được.”

“Có rất nhiều người ở đó vậy mà ngươi chỉ nhớ nàng ta, có gì đặc biệt à?” Triển Chiêu tò mò.

“Ừ! Nói đến những vị phu nhân đại thần kia, nếu có thể dẫn đến diện kiến Thái hậu thì đều có chung một đặc điểm, chính là những hoàng hoa khuê tú cả, dù sao cũng là những thiên kim gia giáo.” Bàng Dục bĩu môi. “Nhưng mà nữ nhân kia lại khác, toàn thân toát ra vị phong trần.”

Tất cả mọi người đều nghi ngờ, Bao Duyên lại tò mò. “Vị phong trần là gì?”

“Ai, ngươi không hiểu đâu.” Bàng Dục phẩy tay ý bảo Bao Duyên đừng có chen ngang, khiến cho Triển Chiêu và Công Tôn ở bên cạnh cùng có chung một câu hỏi cũng tự động ngoan ngoãn ngậm miệng.

Bao Duyên nhảu môi nhìn cha mình, Bao đại nhân vỗ vai hắn, ý bảo – Trẻ con không nên thắc mắc nhiều.

“Lúc đó ta còn nói đùa với phụ thân ta, nói cô nương này nhất định là mới hoàn lương mà thôi. Phụ thân còn kêu ta bớt nhiều lời.” Bàng Dục nói. “Cha nói đó là thiếp của Ngụy đại nhân, cô nương này chẳng những xuất thân phong trần mà còn là người giang hồ, dặn ta sau này gặp thì tránh xa.”

“Ngụy đại nhân sao?” Bao đại nhân khẽ cau mày. “Là Ngụy đại nhân nào?”

“Ngụy Thuần.” Bàng Dục nói. “Chính là người râu ria rậm rịt trông rất hung dữ kia.”

Bao đại nhân kinh ngạc. “Bá Dương Vương sao?”

Triệu Phổ cau mày. “Không phải chứ…”|

“Đúng vậy!” Bàng Dục vẫn khẳng định. “Chính là Bá Dương Vương! Chính là kẻ râu ria rậm rạp rất hung dữ kia, cả phụ thân ta cũng có ba phần kiêng kị hắn.”

Bạch Ngọc Đường không hiểu, hỏi Triển Chiêu. “Bá Dương Vương là ai?”

Triển Chiêu cũng gãi đầu, tỏ vẻ y cũng chưa nghe qua bao giờ. Trước nay y đều không nhớ được mấy chức quan kiểu này.

“Nhưng nếu tính tuổi thì năm nay Bá Dương Vương cũng phải tám mươi mấy tuổi rồi, lúc trẻ luôn làm việc cho Tiên đế, rất được coi trọng.” Bao đại nhân cau mày. “Mặt khác, Bá Dương Vương đúng là có quen biết rất nhiều môn phái giang hồ, tốc độ thăng tiến của hắn cũng rất nhanh, nhưng lại chẳng thấy hắn có mấy thành tích thực cho nên khiến rất nhiều người đều xì xầm bàn tán.”

Mọi người thử nhẩm tính một chút, chuyện xảy ra sáu mươi năm trước, thời gian có vẻ quá trùng hợp rồi.

“Sau đó hắn từ quan sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Sau khi Tiên hoàng qua đời thì hắn từ quan, hình như bị bệnh nặng một trận.” Bao đại nhân nói. “Bản phủ cũng có duyên gặp mặt hắn vài lần mà thôi, không nhận thức sâu, nhưng mà người này rất âm trầm, ít nói chuyện, cách cư xử cũng cứng rắn, lại là quan võ nữa.”

“Căn cơ trong triều của hắn cũng khá sâu, có rất nhiều quan viên hiện nay đều do hắn cất nhắc, còn gọi hắn một tiếng ân sư nữa.” Rõ ràng là Triệu Phổ cũng có chút khó xử. “Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?” Mọi người đều rất tò mò.

Triệu Phổ cau mày. “Hắn là trưởng bối, cũng là bạn tốt của nghĩa phụ ta, kiền gia gia của Thuần Hoa.”

Mọi người đều nhìn nhau một cái. Nghĩa phụ của Triệu Phổ chính là lão tướng quân Âu Dương, phụ thân của Âu Dương Thiếu Chinh.

“Quan hệ rất tốt sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Lúc Thuần Hoa ra đời, Bá Dương Vương chính là người đặt tên cho nó, còn đặc biệt lấy cái tên Thuần Hoa, giống với tên của hắn.” Triệu Phổ nói. “Hằng năm Âu Dương đều ở biên quan, cũng không thân quen với lão đầu đó lắm, nhưng mà Thuần Hoa lại rất sùng bái lão.”

“Bá Dương Vương và lão tướng quân Âu Dương và Vương thừa tướng đều xưng huynh gọi đệ với nhau cả.” Bao đại nhân nói. “Mặc dù bản phủ không có thân quen với hắn nhưng ai cũng biết hắn rất trung thành với Tiên đế, người này được mệnh danh chính trực, tiếng tăm rất tốt, không có bằng chứng cụ thể quả thực bản phủ cũng rất khó tin hắn có thể làm ra chuyện như vậy…”

“Nhưng quả thực hắn cũng có hiềm nghi.” Bạch Ngọc Đường nói. “Hơn nữa, mọi phương diện đều rất phù hợp.”

Mọi người nhìn nhau – Đúng là rất phù hợp.

“Mặc kệ thế nào, nếu như nữ nhân đó thực sự là người trong phủ của hắn thì nhất định hắn sẽ không tránh khỏi việc có liên quan đến chuyện này.” Bao đại nhân bảo Triển Chiêu điều tra kỹ chuyện này.

Triển Chiêu gật đầu. “Vì Bàng Dục từng gặp nữ nhân kia nên mới bị sát thủ của Tinh Nguyệt Lâu tìm giết để diệt khẩu sao?”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Bàng Dục. “Ban nãy ngươi có nói ngươi và phụ thân ngươi cùng gặp nữ nhân đó… Vậy thì, chính là cha ngươi nói cho ngươi biết nàng ta chính là thiếp của Ngụy Thuần hả?”

Bang Dục gật đầu.

Triển Chiêu cũng cảm thấy không ổn. “Vậy sao lần trước Thái sư lại nói là không biết cô nương này, cần điều tra thêm? Chẳng lẽ đã quên?”

Nói đến đây, mọi người lại thấy Bao đại nhân khẽ cau mày. “Không ổn rồi…”

Mọi người đều nhìn ông.

“Phụ thân ta thực sự nói như vậy sao?” Bàng Dục cũng gật đầu. “Thật không?”

Bao Duyên vỗ vai hắn. “Không cần lo lắng, lần trước bọn chúng chỉ đánh lén ngươi mà thôi, giờ ngươi ở phủ Khai Phong rồi, rất an toàn.”

“Không phải!” Bàng Dục xua tay. “Ta đang nói cha ta kìa!”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu. “Thái sư làm sao?”

Bao Chửng nói. “Không có chuyện tên béo đó không nhớ được, hắn cố ý không nói thôi.”

Triệu Phổ hỏi. “Thái sư cũng e ngại thân phận của Bá Dương Vương sao?”

Bao đại nhân đột nhiên cười một tiếng, lắc đầu.

Bàng Dục cũng lắc đầu theo. “Các ngươi không hiểu cha ta rồi.”

Bao đại nhân cau mày. “Lúc tên béo kia giả vờ ngây ngốc mới chính là lúc hắn thực sự muốn hại người.”

Bao Duyên trợn to mắt nhìn Bàng Dục. “Thật hả?”

Mọi người cũng khó mà tưởng tượng được chuyện này, tuy rằng vẫn nghe người ta đồn đại Bàng Cát là lão Bàng Giải đại gian đại ác, nhưng mà bình thường thấy hắn ngoại trừ hơi tính toán một chút ra thì cũng chẳng thấy hắn làm chuyện gian ác gì. Nhất là sau khi Bàng Dục tốt dần lên, Thái sư lại càng giống một tên béo lỗ mãng thường thấy mà thôi.

Bao đại nhân cau mày. “Chắc chắn Thái sư sẽ không phối hợp với chúng ta, nhất định phải điều tra rõ vụ án trước khi hắn hành động mới được.”

“Đối phương là người giang hồ, Thái sư dù có quyền cao chức trọng…” Triệu Phổ ở biên quan lâu, cũng không hiểu rõ Thái sư lắm nên mới hỏi. “Hắn có thể giải quyết đám người đó sao?”

Bao đại nhân bất đắc dĩ cười, Bàng Dục lại trưng ra cái vẻ mặt khổ sở. “Mấy năm nay cha ta cũng lớn tuổi rồi nên mới hiền lành hơn chút, các ngươi chắc biết hồi tỷ ta mới vào cung chứ, cả quang minh chính đại lẫn âm thầm xử lý, ông ấy đã giúp tỷ ta hạ bao nhiêu đối thủ rồi? Những người đó bây giờ đều có kết quả gì a…”

Tất cả mọi người đều tò mò. “Kết quả gì?”

Bàng Dục bất lực. “Quan trường chẳng khác nào điện Tu La, trước nay cha ta cũng chẳng phải người tốt lành gì cho cam, lâu lắm rồi người không có lên cơn, bây giờ có khi đại loạn thật đó.”

Bao đại nhân cũng than thở. “Chuyện ngày càng phức tạp rồi.”

“Hay là cứ thương lượng với Thái sư một chút?” Bao Duyên nói. “Nếu như điều tra rõ chân tướng rồi cũng có thể báo thù cho Bàng Dục mà.”

Bao đại nhân lắc đầu, cốc lên trán hắn. “Qúa ngây thơ.”

Bao Duyên tiếp tục xoa trán.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ cũng im lặng. Thực ra thì bọn họ cũng nghĩ như vậy, hay là cứ nói chuyện với Thái sư một chút, đợi điều tra rõ hung thủ rồi dùng quốc pháp trừng trị hắn chẳng phải tốt hơn sao? Chẳng lẽ ý tưởng này rất ngây thơ à?

Bao đại nhân bưng chén trà lên, lắc đầu. “Tên béo kia giỏi tính kế thế nào chứ, mà thân phận của Bá Dương Vương kia là gì? Đó là tam triều nguyên lão, trong triều lại có rất nhiều người chịu ơn của hắn, những người có thể ngang nhiên đắc tội hắn có được bao nhiêu? Chuyện ngu xuẩn như vậy sao tên mập đó có thể làm được.”

Tất cả mọi người đều không hiểu. “Vậy phải làm thế nào?”

“Đương nhiên là mượn đao giết người rồi.” Bao đại nhân nói. “Các ngươi có đi hỏi hắn thì hắn cũng sẽ giả ngốc mà câm miệng thôi. Cái vỏ bọc củ hành kia cũng chẳng phải ai cũng nhận ra được đâu! Bây giờ chỉ còn chờ xem hắn mượn đao của ai để giết người.”

Mọi người suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lại đồng loạt ngẩng đầu nhìn Bao đại nhân, ý hỏi – Thái sư thật sự sẽ làm như vậy à? Nhìn không ra đó…

Bao đại nhân phất tay. “Ta đấu với hắn nhiều năm như vậy rồi, hắn tính toán gì ta đều rõ ràng. Thái sư là người không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích, mà cả đời hắn, thứ hắn quý trọng nhất cũng chỉ có hai đứa con một trai một gái này thôi. Lúc này lại có người đạp lên đầu hắn, hắn không khiến cho Ngụy Thần thân bại danh liệt thì sẽ không còn là Bàng Cát nữa rồi.”

Công Tôn vẫn luôn xem số ghi chép mà Ân Hậu để lại ban nãy, lúc này cũng ngẩng đầu lên. “Mặc dù chuyện này liên quan rất rộng nhưng chân tướng vẫn cần phải được làm rõ, hay là cứ thương lượng để Thái sư thư thả cho mấy ngày đi? Cho dù hắn có giả vờ như không hiểu gì thì cũng vẫn có thể thương lượng với hắn mà.”

Bàng Dục giơ tay. “Ta đi cho.”

Mọi người vừa định đi theo Bàng Dục về phủ Thái sư một chuyến thì lại nghe báo trong cung có người đến, chính là Liễu công công chuyên hầu hạ Bàng phi.

Liễu công công đi vào, nói là đến tìm Bao đại nhân, hắn thay Bàng phi đến truyền lời.

Bao đại nhân hơi mỉm cười. Qủa nhiên là hiểu cha không ai bằng con. Bàng phi vừa mới biết tin Bàng Dục suýt nữabị hại thì đã đoán ra cha nàng định làm gì rồi.

“Nương nương nói, người đã thương lượng cùng Thái sư rồi, nhờ các vị chăm sóc cho Tiểu hầu gia một tháng.” Liễu công công từ tốn nói. “Cảm phiền các vị rồi.”

Bao đại nhân gật đầu, sai người tiễn Liễu công công.

“Một tháng…” Triển Chiêu lẩm bẩm. “Ý muốn nói Thái sư cho chúng ta một tháng sao?”

“Có lẽ là hắn cũng cần một tháng để chuẩn bị nữa, nếu chúng ta vẫn không điều tra ra được hắn sẽ tự mình động thủ.” Bao đại nhân thở dài. “Ý tứ đại khái là vậy đi.”

Triệu Phổ nhịn không được mà lắc đầu. Qủa nhiên quan trường chẳng dễ chơi chút nào, hắn cứ ở biên cương có vẻ thích hợp hơn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt một cái – Vụ án này đúng là càng lúc càng liên lụy nhiều người, ngày mai lại còn một bữa tiệc hồng môn nữa.

***

Ngay đêm đó, Triển Chiêu cứ lăn qua lộn lại trên giường mãi mà vẫn không tài nào ngủ được. Y trở mình nhiều đến độ Yêu Yêu cũng không nhịn được nữa. Bạch Ngọc Đường lúc này lại thấy Yêu Yêu nằm trên nóc giường hắn, giơ đuôi không ngừng đập xuống chăn của hắn, như muốn trách – Đè con Mèo kia lại đi, ồn ào quá!

Bạch Ngọc Đường cực kỳ bất đắc dĩ, đảo mắt nhìn Triển Chiêu một chút, gọi: “Miêu nhi!”

Triển Chiêu quay người lại, hỏi: “Có phải lúc phơi chăn Thần Tinh Nhi đã dùng huân hương gì đó không, chăn thơm quá ngủ không được!”

Bạch Ngọc Đường cấm ngữ, đương nhiên là Thần Tinh Nhi sẽ không dùng bất cứ loại hương phấn gì để đem giặt chăn cho Triển Chiêu rồi, bèn nói: “Chắc là mùi hoa bên ngoài truyền vào đấy…”

“Thế sao?” Triển Chiêu kéo chăn ngửi thêm cái nữa, vẻ mặt chán ghét.

“Không ngủ được à?”

Với sự hiểu biết của Bạch Ngọc Đường về Triển Chiêu, đương nhiên hắn biết Mèo có tâm sự rồi.

Triển Chiêu im lặng, chỉ ôm gối mà suy tư.

“Trong cung thủ vệ sâm nghiêm như vậy, ba mươi năm trước ai lại có bản lĩnh đến độ có thể đem một chiếc mặt nạ đặt ở đầu giường của hoàng đế chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

“Nếu nhất định phải làm, cũng không phải là không có cách.” Triển Chiêu nói. “Chỉ cần có người có được công phu giống ngoại công và Thiên Tôn thì có thể dễ dàng làm được rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu. “Ngươi cũng có thể đúng không?”

Triển Chiêu cũng nhìn Bạch Ngọc Đường một chút. “Ngươi cũng có thể nữa…”

“Vậy tại sao lại không báo thù chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ba mươi năm, lúc đó Triệu Trinh còn chưa có ra đời. Nếu như lúc đó giết hoàng đế, ngươi nghĩ hiện giờ sẽ thế nào?” Triển Chiêu nhịn không được hỏi.

“Cũng có thể chỉ là một mạng người mà thôi.” Bạch Ngọc Đường lạnh nhạt nói. “Nhưng đối phương lại để lại câu “cha nợ con trả”, chưa chắc đã là thật sự muốn giết Triệu Trinh. Một tờ giấy như vậy khiến cho Tiên hoàng cả đời lo lắng, mà không chỉ có hắn, Triệu Trinh cũng bị ảnh hưởng. Người ta ai cũng có lúc sẽ trở thành cha, mà đến thế hệ này của Triệu Trinh, chẳng còn ai lại dùng biện pháp lấy mạng đổi mạng như vậy chứ.”

“Lấy mạng đổi mạng a…” Triển Chiêu xoay người, nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Ngọc Đường, nếu như có một tử tù, một tên bại hoại và một trăm người vô tội. Nếu như tên bại hoại kia muốn giết một trăm người vô tội ấy, biện pháp duy nhất để ngăn cản hắn chính là giết tử tù kia, vậy thì ngươi sẽ làm gì?”

Bạch Ngọc Đường lại hỏi ngược lại. “Vậy còn ngươi, ngươi sẽ làm gì?”

Triển Chiêu thở dài. “Bất kể là giang hồ nhân sĩ hay quan sai, có thể giết kẻ ác, cũng có thể cứu người vô tội, nhưng mà đều không có quyền quyết định người nào có tư cách sống, người nào không.”

“Vậy ngươi sẽ không giết tử tù đó sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Tử tù và tên bại hoại kia có nên chết hay không tạm thời ta không bàn đến.” Triển Chiêu nói. “Ta chỉ đang nghi ngờ cái biện pháp giết tử tù để cứu người này rốt cuộc có đáng tin hay không đây? Mấu chốt là biện pháp lấy mạng đổi mạng này cực kỳ hoang đường, sao lại có người tin tưởng vào nó chứ, đây mới là vấn đề.”

Bạch Ngọc Đường cười, gật đầu. “Ta thích nhất điểm này của ngươi.”

Triển Chiêu hơi ngây người, sau đó ngoáy tai, hỏi: “Ngươi vừa nói gì cơ?”

“Hửm?” Bạch Ngọc Đường nhìn y.

“Câu trước đó.” Triển Chiêu nhắc nhở.

Bạch Ngọc Đường giả ngây, hỏi ngược lại: “Câu nào vậy?”

“Câu gì gì đó của ngươi ấy…” Triển Chiêu tiếp tục hí mắt.

“Gì gì của ta?” Bạch Ngọc Đường vẫn giả ngu.

Triển Chiêu “hừ hừ” mấy tiếng, lật người, tung chăn đắp, miệng lầm bầm. “Chẳng thú vị gì hết, ngủ!”

Triển hộ vệ vừa mới nghiêng thân đắp chăn xong lại cảm thấy Bạch Ngọc Đường vừa xuống giường, có chút ngạc nhiên – Nửa đêm Chuột dậy làm gì?

Còn đang nghi ngờ thì lại cảm thấy có người đến gần mình, vừa mở mắt ra thì chăn cũng đã bị người ta kéo ra chút xíu, lộ cả một cái tai ra rồi. Sau đó, bên tai phả đến hơi thở ấm áp, tiếng của Bạch Ngọc Đường vang lên. “Ngươi muốn nghe câu nào?”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.

Bên tai lại truyền đến giọng nói ấm áp của ai đó. “Ta thích ngươi sao?”

Triển Chiêu kéo chăn che kín nửa khuôn mặt, từ trong chăn nói vọng ra: “Bỏ cái chữ cuối đó đi!”

Bạch Ngọc Đường bật cười.

Triển Chiêu đời thêm một lúc nữa nhưng lại chẳng thấy có động tĩnh gì hết, thầm nghĩ chẳng lẽ Chuột đã đi rồi sao? Y vừa quay người lại… lại thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi ở mép giường, trong tay cầm một món đồ mà nhìn chằm chằm.

Triển Chiêu tò mò tiến đến. “Nửa đêm nửa hôm nhìn cái gì thế?”

Bạch Ngọc Đường đưa cho Triển Chiêu, nói: “Phát hiện ở cạnh giường của ngươi.”

Triển Chiêu hơi sững sờ: “Bên cạnh giường của ta?”

Đưa tay cầm lấy, thì ra đó là một cuộn giấy, Triển Chiêu cảm thấy khó hiểu. “Ở đâu ra vậy?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái.

Triển Chiêu cầm lấy xem, thầm nghĩ Bạch Ngọc Đường cũng giỏi thật, trời tối thui như thế mà cũng nhìn thấy được à?

“Này, đốt đèn đốt đèn lên…” Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lấy mồi lửa ra, nhẹ nhàng thổi… căn phòng tối đen bỗng nhiên sáng lên một chút.

Triển Chiêu dựa vào ánh sáng để xem qua cuộn giấy một chút, nhưng lại thấy trên giấy chẳng có chữ nào hết. Y cảm thấy khó hiểu mà ngẩng đầu lên… lại thấy ở mép giường mình có một người áo trắng đang ngồi… mà trên mặt người đó… có đeo một chiếc mặt nạ màu trắng. Trên mặt nạ ấy… có một cái miệng rất rộng, đang cười quỷ dị, lại còn đang nhìn mình chằm chằm…
Bình Luận (0)
Comment