Lộng Gió

Chương 2

Hàn Mộ Ngọc đến Hàn gia cũng được mấy tháng, nội lực cũng tăng mạnh. Khi nàng tỉnh lại, bị nghe một trận giáo huấn của phụ thân Hàn Quân, huynh trưởng Hàn Ôn. Đây chính là cảm giác ức chế khi phải gánh tội việc mình không làm a! Vì vậy, nàng càng quyết tâm tu luyện hơn nữa. Thân thể Hàn tiểu thư này chẳng có vấn đề gì cả, kinh mạch cũng thông, đúng là có thiên phú bẩm sinh, chẳng qua là không biết cách khai thác, để bao lâu nay nội lực thấp như vậy, mới sinh lòng chán nản luyện cấm thuật tới tầu hỏa nhập ma. Nàng lắc đầu. Cái giả phải trả của thích đi đường tắt!

Sáng, nàng dậy rất sớm, chạy quanh Ngọc Lăng viện 3 vòng, ăn sáng lúc mới giờ Mão, chăm chỉ đọc hết sách về pháp thuật, vũ khí, năng lực bảo vệ, rèn luyện nội lực, đặc biệt là về sở trường chế độc của nàng. Rồi sau đó đến giờ Tỵ thì tiếp tục bài tập rèn luyện thân thể của chính mình khi trước: tập các loại võ ở hiện đại, khoảng nửa canh, thì chuyển sang ballet, cuối cùng là ngồi thiền. Thiền đến tận giờ Ngọ mới dùng bữa. Trần phu nhân nhắc nhở nên chú ý sức khỏe, nàng chỉ gật đầu cười trừ. Nàng biết thế nào là tốt nhất cho chính mình, cũng biết được giới hạn bản thân mình nằm ở đâu. Dùng thiện xong, nàng theo thói quen của Hàn tiểu thư đi ngủ trưa. Thú thực, nàng chưa từng có một giấc ngủ ngon. Những oan hồn cứ bám riết nàng không buông, nhưng sang đây, thì không thấy chúng nữa. Tỉnh dậy, việc đầu tiên nàng làm, chính là luyện kiếm. Nàng rất tự tin về khoản cận chiến của mình, còn về tập kích hay du kích, thì không tốt lắm. Nàng luyện kiếm hai canh giờ liền, rồi lại luyện tập khinh công, dùng khí. Mấy tháng thôi, trình độ nàng tiến độ vượt bậc. Khi hoàn toàn hồi phục thân thể, nàng tiếp tục một bài tập nữa. Nàng ngồi thiền bên bờ thác để cho bớt chảy mồ hôi, rồi tiếp tục thiền dưới thác nước ở Hàn gia. Thành quả luyện tập của nàng đó là mặc dù tu vi tăng không nhiều, nhưng lại rèn luyện thân thể, để có thể chịu được những bài tập khắc nghiệt và trở nên mạnh mẽ hơn.

Quan sát Mộ Ngọc suốt mấy tháng, Trần phu nhân nói với chồng: “Càng ngày, ta càng thấy Ngọc Nhi kỳ lạ.”

“ Ý nàng là việc nó đột nhiên chăm chỉ luyện tập?”

Trần phu nhân gật đầu.

Hàn Quân bỗng bật cười, vuốt râu, nói với vợ mình: “ Nàng nghĩ mà xem, Ngọc Nhi nghĩ thông suốt, không còn lười luyện tập lại còn thích đi đường tắt nữa, chẳng phải tốt sao? Con người ta ấy, cứ phải đến cửa tử một lần, mới biết được giá trị của cuộc sống. Nó đã nhận ra rồi đấy. Đừng lo lắng, nên mừng mới phải.”

“ Chàng nói kể ra cũng đúng.”

Và mọi chuyện dừng lại ở đấy.

Mộ Ngọc hàng ngày vẫn luyện tập như thế, chỉ là rút ngắn thời gian mỗi bài tập, và luyện tập trong sách cách vận nội lực. Khoảng một tuần, nàng đến chỗ tiên sinh nghe giảng, bắt đầu một cuộc sống như những môn sinh bình thường khác.

Một người ngạc nhiên, hỏi: “ Tiểu thư, người hôm nay lại đến sao?”

Nàng gật đầu, cười nói: “ Ừ. Hôm nay lại đến.”

Sự chăm chỉ của nàng không chỉ khiến Trần phu nhân ngạc nhiên, mà môn sinh Hàn gia, ai cũng bất ngờ.

Không những thế, nàng còn rất thân thiện, không mắc bệnh công chúa như trước, hay giúp đỡ người khác, chấp nhận bị đối xử như bọn họ mà không than vãn. Thậm chí, nhiều khi, có người còn thấy nàng ta luyện tập đến mặt trời đã khuất rồi vẫn chưa nghỉ. Vì, nàng vẫn chưa thấy hài lòng. Nàng vẫn thấy nàng yếu. Một năm luyện tập như thế, nàng đã có thể đánh bại rất nhiều người trong đám môn sinh Hàn gia. Nhưng nàng thừa hiểu rằng, như thế này, chẳng là gì so với thiên hạ rộng lớn ngoài kia.

Thấm thoát 3 năm nữa lại trôi qua.

Hàn Mộ Ngọc giờ đây đã là một thiếu nữ xinh đẹp. Nội lực không tính là thâm hậu nhưng cũng không không thể chê được, có thể gọi là cao thủ, nhưng bình thường nàng lại ẩn khí đi, không thích người ta đánh giá mình. Từng phạm nhiều tội ác, nên nàng luôn muốn đền bù, thường hay giúp đỡ mọi người, vì vậy mà Hàn gia nhiều người gọi nàng là “ Thánh Nữ”. Nàng ghét những kẻ nịnh hót, nhưng nghe người khác khen mình cũng vui phết đấy chứ!
Bình Luận (0)
Comment