Lộng Gió

Chương 36

Hàn Quân bỗng dưng cười lớn làm nàng ngạc nhiên, rồi ôm lấy nàng, vỗ vai nói: “ Ta chẳng cần biết trước kia còn là ai là cái gì, đó là chuyện của trước kia rồi. Ta chỉ biết bây giờ con là nữ nhi duy nhất của ta, Hàn tiểu thư Hàn gia Hàn Mộ Ngọc a!”

Nàng kinh nghi: “ Ngươi...... Ngài không sợ gì sao?”

Lần này là Hàn Ôn trả lời: “ Một nữ tử như muội, phụ thân sẽ sợ sao?”

Hàn Quân tiếp: “ Đúng rồi. Mà có sợ, thì con bảo ta sợ cái gì? Hả? Sợ vì ngày nào đó con sẽ giết ta? Hay sợ rằng mình bao nhiêu năm nay nuôi con không phải của mình. A, nếu là cái đó thì thôi đi, ta không quan tâm mấy việc đó đâu. Ta nuôi con bao nhiêu năm nay không phải con mình thì cũng có tình có nghĩa. Chẳng ảnh hưởng gì đâu. Mà con gái thật của ta đã chết vì luyện cấm thuật, rồi con lại xuyên không đến đây, âu đó cũng là thiên ý rồi.”

“ Đúng vậy, chính là thiên ý đó. Mà thật ra thì ta không tin mấy chuyện xuyên không lắm đâu.”

Nàng mỉm cười, trong lòng có chút cảm động.

Nàng bước ra khỏi căn phòng, hiện ra đầu tiên trước mặt là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Cao Lãng: “ Yo, muội muội, hàn huyên xong rồi à? Xong rồi thì đi chơi thôi!”

“ Hử?” Nàng khó hiểu.

Hắc Viêm Doanh không lúc nào không lộ vẻ phong tình: “ Đi chơi chứ còn gì. Đằng nào muội cũng đấu xong rồi, ta thì được miễn. Không lẽ bây giờ đi luyện tập à? Còn sớm chán. Lo cái gì.”

Lục Cảnh Thần lại nói: “ Đâu thể nói như thế chứ. Còn sớm thì cũng chỉ còn hai ngày nữa. Phải dành nhiều thời gian cho muội ấy luyện tập chứ! Chúng ta sao lại làm phiền muội ấy? Mà Hắc công tử cũng sắp đến ngày thi rồi đấy, hay hai người luyện tập với nhau, bọn ta ở bên ngoài xem, có gì thì góp ý, như thế có được không?”

Lãnh Dạ Mạc gật đầu: “ Được đấy. Nếu Hắc Viêm Doanh ngươi không đồng ý, ta sẽ luyện tập với muội.”

Vương Dịch chen vào: “ Nếu tên tiểu tử đó không nghe thì đó cũng là việc của hắn. Ta đi với hai người.”

Cao Lãng ý kiến ngay: “ Ê ê, có chuyện vui thì phải cho ta đi với.”

“ Đây là việc nghiêm túc đấy, không phải chuyện đùa đâu, đồ ngốc à.” Vương Dịch nói.

“ Xì, biết rồi biết rồi, ta sẽ nghiêm túc, được chưa.”

“ Biết thế là tốt.”

Rồi Hàn Mộ Ngọc bị kéo đi, năm người rảo bước qua khỏi khu nghỉ. Rồi Hắc Viêm Doanh xuất hiện ngay trước mắt, nói bằng giọng khó chịu:     “ Dám bơ bản công tử, gan các người to lắm!”

“ Hừ! Sao không dám! Ngươi là cái thá gì mà ta không dám chứ?!”

Hàn Mộ Ngọc can: “ Thôi, thôi, cho ta xin, cho ta xin đi.”

“ Nể mặt Tiểu Ngọc, nếu không thì ngươi chết với ta.” Cao Lãng nói.

Hắc Viêm Doanh nói lại luôn: “ Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc. Giỏi thì lên đi, để xem ta có băm thây ngươi luôn không!”

Lục Cảnh Thần thấy tình hình nghiêm trọng, can: “ Thôi nào, đừng có đánh nhau ở đây, nếu không Lục gia ta mất sạch sẽ mặt mũi đấy!”

“ Được rồi được rồi.”
Bình Luận (0)
Comment