Long Hồn Hành Giả

Chương 24


Trong lòng nảy sinh sự hung ác, hắn chợt quát lớn một tiếng, nắm đấm phải lập tức đánh ra.

Một tiếng nổ mạnh vang lên, từ đó đủ để thấy được uy lực của một quyền này.

Tả Long khẽ nhướng mày.

“Nội kình!”
Vậy thì để anh cho xem cái gì là nội kình thật sự.

Sau đó Tả Long giơ ngón trỏ tay phải ra, đột nhiên đâm về phía trước.

Ra sau nhưng lại đến trước!
Phù!
Con ngươi Cô Lang như muốn rớt ra ngoài, đồng thời hắn rên rỉ một tiếng khó chịu, nắm tay phải cũng dừng lại ngay giữa không.

Hắn cúi đầu nhìn bằng ánh mắt không thể tin nổi, ngón trỏ phải của Tả Long đã đâm vào trước ngực hắn.

“Cô Lang phải không, đây mới là nội kình, có hiểu không?”
Một tia máu chậm rãi chảy ra từ khóe miệng Cô Lang, ánh mắt hắn nhìn Tả Long đã hoàn toàn thay đổi.

Sao tổ chức lại chọc phải đối thủ đáng sợ đến vậy, hơn nữa, rõ ràng người này vẫn chưa dùng hết sức.

Sau khi Tả Long rút tay về, vị trí đó bắt đầu chảy máu không ngừng.

Cô Lang lảo đảo, lùi ra sau mấy bước, hắn che ngực cười khổ.

“Không ngờ Cô Lang tôi đây cũng có ngày hôm nay, thua dưới tay anh, tôi cũng thua tâm phục khẩu phục!”
Nhìn thấy vẻ mặt Cô Lang dứt khoát như vậy, Tả Long lập tức hiểu rõ đối phương đang muốn tự sát.


Thoáng chốc, ba cây kim châm đã xuất hiện trong tay phải của anh, bay nhanh ra ngoài như tên bắn.

“Muốn chết? Vậy anh phải hỏi Long Vương tôi đây có đồng ý không đã!”
Tia sáng lạnh lóe lên, ấn đường và hai bên huyệt thái dương của Cô Lang lần lượt bị một cây kim đâm vào.

Giây tiếp theo, vẻ mặt hắn bỗng trở nên ngây dại.

Tả Long dùng quần áo của Cô Lang lau vết máu trên ngón tay, thong thả ung dung lên tiếng.

“Nói đi, mấy người là tổ chức nào?”
Lúc này, Cô Lang lại giống hệt như một con rối.

“Thiên Hồng!”
Thiên Hồng? Hình như anh chưa từng nghe đến!
“Tại sao lại cứ năm lần bảy lượt đến giết tôi?”
“Anh phá hỏng chuyện của chúng tôi lúc trên xe lửa, tổ chức ra lệnh trừ khử anh!”
Tả Long vẫn còn muốn hỏi thì đột nhiên quay ngoắt sang, nói với vào một góc tối.

“Chị gái à, cô là con cú sao? Muộn vậy rồi còn không ngủ, tôi nói cho cô biết, con gái không ngủ sẽ rất mau già đấy.


Lộc cộc!
Tiếng giày cao gót đột nhiên xuất hiện khiến Tả Long sửng sốt.

Mai Quế đi vào dưới ánh đèn, hoàn toàn phá vỡ nhận thức của anh.

Hôm nay Mai Quế lại mang một đôi giày cao gót màu bạc, bộ váy màu đỏ càng thu hút ánh nhìn Tả Long.

Chiếc mũ nồi biến mất, thay vào đó là mái tóc dài buông xõa.

Nhìn thấy bộ dạng của Tả Long, Mai Quế rất vừa ý.

Quả nhiên tình báo không hề sai, tên Long Vương này thích gái đẹp.

Đánh thì đánh không lại, Mai Quế chỉ có thể nghĩ ra cách này để tiếp cận Tả Long, để thử xem có thể đào ra được tin tức nào có ích không.

Tả Long đột nhiên bật cười.

“Đồng chí Mai Quế, cô đang dụ dỗ tôi sao? Khả năng kiềm chế của tôi chẳng ra sao cả, cẩn thận lại tự chuốc lấy họa đấy”.

Có cái gọi là nhất tiếu khuynh thành, Mai Quế cẩn thận trang điểm như vậy quả thực cũng có được vài phần “dung nhan” mỹ miều như thế.

“Long Vương, hôm nay tôi có buổi tiệc, đừng tự mình đa tình nhé, anh tiếp tục đi!”
Tả Long đành chịu, cô ở đây thì làm sao tôi tiếp tục được.

Vì vậy anh thu kim châm lại, sau đó dùng một dùng một đòn đánh ngất Cô Lang.

“Người này nói mình thuộc tổ chức Thiên Hồng gì đó, giao cho cô đấy, tôi chỉ là công dân lương thiện mà thôi!”

Mai Quế vuốt cằm, cô ta cũng chưa từng nghe nói đến Thiên Hồng, chẳng lẽ là một tổ chức mới thành lập gì đó?
Nhìn lại, thì chẳng còn thấy bóng dáng Tả Long đâu.

Trong căn hộ 6002 – chung cư Washington, Tả Long nằm trên chiếc giường mềm mại rộng lớn.

Xem ra hôm nay có thể thoải mái ngủ một giấc ngon rồi.

Qua một đêm, chín giờ sáng, lúc Tả Long xuất hiện ở nhà kho kia, Kiều Mãnh đã đứng đó đợi rồi.

Anh chỉ ra đường thi chạy bên ngoài.

“Chạy bộ trước đi, cậu chạy đến khi cảm thấy cạn kiệt sức lực thì vẫn phải kiên trì chạy thêm một vòng nữa cho tôi rồi mới được phép dừng lại, có làm được không?”
Kiều Mãnh gật đầu.

“Thầy Tả, không vấn đề gì!”
Từ khi anh trai anh ta lập chí muốn gia nhập tổ an ninh đặc biệt Hoa Hạ thì dần dần điều đó cũng biến thành ước mơ của Kiều Mãnh.

Vốn dĩ anh ta định học hết cấp ba thì nhập ngũ, giờ lại gặp được cao thủ thật sự là Tả Long, sao anh ta có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, cho dù là địa ngục cũng phải xông vào.

Đàn ông không có khát vọng thì còn là đàn ông sao?
“Trong lòng tôi có tiêu chuẩn riêng.

Sau này, ngày nào cũng thế, dù chỉ là chạy bộ đơn giản, cậu cũng phải đạt đến yêu cầu của tôi, sau đó tôi mới dạy cái khác cho cậu”.

Không gì ngoài rèn luyện cơ thể, nếu cơ thể không đạt đến cực hạn thì sao có thể nói đến chuyện khác chứ.

Nói xong, Tả Long xoay thân rời đi.

Tiết âm nhạc buổi chiều, Tả Long nhẹ nhàng đánh đàn ghita chào đón học sinh đầu tiên bước vào lớp.

Chợt gương mặt anh hiện lên tia bất ngờ.

“Mục Lâm, không phải em đi trị bệnh rồi sao?”
Mục Lâm ngoan ngoãn ngồi xuống rồi cười nói.


“Em muốn học một tiết của thầy Tả rồi buổi tối lên máy bay”.

Tả Long đột nhiên không biết nên nói gì.

Khi biết bản thân bị bệnh ung thư, có lẽ biểu hiện của rất nhiều người cũng không bằng một cô bé như Mục Lâm.

“Ai da, thôi nào, cái lớp yoga chán phèo có gì mà học chứ, lại nói, tớ đã lén đăng ký lớp âm nhạc cho cậu rồi!”
Ngay lúc này, có hai bóng dáng xinh đẹp bước vào cửa.

Chính là Điền Thư Ngữ và Ngụy Tuyết Phi! Mà trông Ngụy Tuyết Phi có chút tức giận.

“Thư Ngữ, cậu lại không có sự đồng ý của tớ mà đã…”
Điền Thư Ngữ không cần biết đúng sau trực tiếp kéo Ngụy Tuyết Phi ngồi xuống, sau đó thì thầm nói.

“Phi Phi, tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi, là con gái mà cậu âm trầm quá mức rồi đó!”
Tả Long vui vẻ, anh thật sự muốn cảm ơn cô nhóc Điền Thư Ngữ này.

Nhờ thế này là có thể quen biết trước một năm, đợi đến khi Ngụy Tuyết Phi tốt nghiệp cấp ba, anh cũng từ chức giáo viên, mức độ tình cảm chắc cũng đủ rồi.

“Bạn học này nhìn hơi quen nhỉ!”
Mặc kệ ra sao, bây giờ thân phận của Tả Long là giáo viên, hơn nữa, Ngụy Tuyết Phi cũng không hề nói chán ghét Tả Long, cô chỉ cảm thấy không nên lãng phí thời gian cho tiết âm nhạc thôi.

“Chào thầy Tả, em tên Ngụy Tuyết Phi”.

Gương mặt Tả Long tươi cười sáng rực, ánh mắt trong veo như nước.

.

Bình Luận (0)
Comment