Long Hồn Hành Giả

Chương 37


“Được rồi, tôi sai rồi, hừ, chỉ biết bắt chẹt đe dọa tôi!”
Trong phòng làm việc, Tả Long chuẩn bị đóng cửa thì thấy Vưu Mẫn Giai.

“Thầy Tả, cái kia… Bên Kỷ Minh không kiếm chuyện với cậu chứ?”
Tả Long thuận tay khóa cửa lại, liếc nhìn Vưu Mẫn Giai đang hơi nhăn nhó.

“Sao vậy? Cô rất mong chờ hắn đến kiếm chuyện với tôi à?”
Vưu Mẫn Giai gấp gáp huơ tay.

“Cậu hiểu lầm rồi, tôi là…”
Tả Long đã quay người rời đi.

“Phó hiệu trưởng Vưu, lúc trước đúng là có lỗi của cô, nhưng sau này tên Kỷ Minh kia có đến kiếm chuyện với tôi thì đã thành cuộc tranh đấu giữa hai người đàn ông rồi, không còn liên quan gì đến cô nữa”.

Vưu Mẫn Giai ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu không biết đang nghĩ gì.

Trên đường đến quán bar, Tả Long nhận được điện thoại của Lãnh Diệc Hàn.

“Thiên Hồng kia có tin tức rồi sao?”
“Anh Long, có rồi, nhưng chỉ tra được một phân nhánh ở Thanh Châu, tổng bộ thì rất thần bí, khả năng cao là thành lập ở nước ngoài”.

“Không sao, quét sạch một nhánh cũng khiến bọn họ nhớ lâu rồi, gửi địa chỉ cho tôi”.

Lãnh Diệc Hàn bên kia lại bắt đầu ấp úng, Tả Long cười mắng.

“Sao lại lề mề lề mà như vậy? Có gì cứ nói”.

Lãnh Diệc Hàn như có cảm giác không muốn quan tâm đến.

“Anh Long, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt đi, bên phía tôi có người cung cấp thông tin, hắn biết địa chỉ, nhưng bắt buộc là tự mình nói cho anh”.


Tả Long che mặt.

“Tôi nói này, còn có người mà cậu chủ Lãnh không xử lý được sao? Thôi vậy, tối nay… Tối mai đi, tối mai cậu đưa người đến quán bar CV là được”.

Lãnh Diệc Hàn đột nhiên nói nhỏ một câu rồi vội vàng cúp máy.

“Anh Long, chúng ta phải nói trước, vì chuyện này mà tôi cũng dốc hết sức lực nên mới làm như vậy, anh cũng không thể đổ lên đầu tôi đâu đấy”.

Tả Long nghe vậy cũng mù mịt cả đầu.

Anh đến làm việc ở quán bar theo thường lệ, bận tới bận lui liên tục.

Ngay lúc này, có ba người đột nhiên đi vào.

Hai người nước ngoài da đen cao to, vóc người nhong nhỏng khoảng chừng hai mét, kẻ đi phía trước cũng xem như là một người quen của anh.

Chính là Phiền Văn trẻ tuổi hôm đó đi theo cạnh Trịnh Thu.

Nhưng Tả Long bận tối mặt thật sự không nhìn thấy.

Hoàng Mạn cần menu đi qua.

“Xin chào, quý khách muốn gọi gì?”
Phiền Văn dáng vẻ ngang tàng, lại thêm áp lực từ hai người vạm vỡ hai bên, Hoàng Mạn cảm thấy chân cũng run lên rồi.

“Để nhân viên phục vụ kia qua gọi món”.

Hoàng Mạn nhìn theo ngón tay chỉ qua, lại chỉ vào Tả Long, lập tức cười nói.

“Vị khách này, tôi…”
Phiền Văn đột nhiên dựng thẳng lưng, nhìn Hoàng Mạn lùi về sau rồi đụng phải một trong hai tên vạm vỡ kia.

“Muốn ông đây nói lại lần hai sao?”
Hoàng Mạn sợ hãi quay người bỏ chạy.

Phiền Văn cười lạnh chế nhạo.

Hắn thật sự không ngờ hôm nay lại nhận được điện thoại của Trịnh Thu, bảo hắn đến quán bar này kiếm chuyện với tên nhân viên này.

“Nhóc con, vốn dĩ ông đây đã quên hành động vô lễ hôm đó của mày rồi, nhưng không ngờ ngươi lại rơi vào danh sách đen của cậu Trịnh, vậy chúng ta cứ tính toán hết thù mới hận cũ một lần vậy”.

Hoàng Mạn kể lại với Tả Long xong còn nói thêm một câu cẩn thận, Tả Long khẽ cười đi về bên đó.

“Chào mừng quý khách, hôm nay muốn gọi món gì?”
Phiền Văn rút ra hai trăm tệ đập lên bàn.

“Vậy mà vẫn nhớ tôi sao? Không tệ đấy, tôi biết, giá bao ghế dài thấp nhất là hai trăm tệ”.

Tả Long gật đầu.

“Không sai, trí nhớ của rất tốt”.


Phiền Văn cười mà không nói gì, sau lại lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho hai vệ sĩ đứng bên cạnh.

Chỉ thấy hai vệ sĩ lần lượt đặt hai trăm tệ lên ghế dài không có người, sau đó lại đi về.

“Mấy ghế dài này ông đây bao hết, anh lên chia từng chai bia một cho mỗi bàn trước đi”.

Tả Long gật đầu.

“Được”.

Mở cửa làm ăn mà, nếu người ta có tiền mà muốn dùng như vậy thì đương nhiên anh cũng không thể nói gì!
Khi Tả Long để lên mỗi bàn một chai bia xong thì Phiền Văn lại mở lời.

“Lại lấy một chai bia cho mỗi bàn nữa”.

Tả Long kẹp khay bên người, nhìn Phiền Văn bình tĩnh nói.

“Đây là lần cuối cùng, nếu không tôi sẽ xem như là anh đến phá rối, hậu quả sau đó anh căn bản sẽ không muốn trải nghiệm đâu”.

Phiền Văn lại ngồi trên sô pha, bắt chéo chân.

“Yên tâm, sao tôi lại chơi anh được chứ, chắc chắn là lần cuối cùng”.

Tả Long quay người đi lấy bia, sau đó lại để mỗi bàn một chai.

Lúc đi qua ghế dài chỗ Phiền Văn, Phiền Văn lại cười lớn.

“Nhân viên phục vụ này giỏi thật đấy, vậy lại lấy thêm mỗi bàn một chai bia nữa…”
Ầm!
Đột nhiên Tả Long thay đổi, lao qua, dùng khay trên tay đập mạnh vào đầu Phiền Văn.

Hai vệ sĩ thấy vậy cũng đều hành động thì bị Tả Long một thân một mình đánh ngã sõng soài trên mặt đất.

Phiền Văn đang mê man thì bị Tả Long kéo thẳng từ ghế dài ra.

“Mẹ nó, trước giờ chưa ai dám đùa giỡn với ông đây như vậy, hôm nay ông đây đùa chết mày!”
Chị Béo vốn muốn tiến lên ngăn cản thì bỗng đứng lại, chị ta chưa từng thấy Tả Long nổi giận như vậy bao giờ, quả thực là thần chết giáng thế.


Bên này, Phiền Văn đã dần tỉnh táo, hắn vừa tỉnh là mắng Tả Long một câu.

“Mẹ nó, mày dám động Phiền Văn tao đây, tao giết cả nhà mày!”
Bốp!
Tay phải Tả Long nắm lấy cổ áo Phiền Văn nhấc lên không trung, tay trái cầm khay đánh thẳng vào mặt đối phương.

Phiền Văn đau đớn hét lên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng không ngừng trong quán bar.

Khách ở mất bàn còn lại trong quán bar đều rụt cổ lại.

“Nhân… Nhân viên phục vụ này không phải rất dễ chịu à?”
“Đúng vậy, lần trước đều cười với Trần Bì, Thôn Hỏa, có bao giờ nổi nóng như vậy đâu”.

Trạng thái Tả Long hôm nay đã phá vỡ nhận thức của mọi người, ngay cả Hoàng Mạn cũng trừng lớn mắt.

Nhưng mọi người như đều hiểu ra gì đó nhưng hiện tại, ai cũng không dám khuyên can.

Phiền Văn cũng rất cứng, vậy mà còn dám nói năng ngông cuồng với Tả Long.

“Mày chết chắc rồi, Phiền Văn tao không giết mày, thề không làm người! A!”
Ánh mắt Tả Long lúc này giống như một ao nước, tay trái lại vung lên.

Bốp!
Hai má Phiền Văn sưng vù lên, nước mắt cũng rơi xuống khắp nơi.

“Tao… Tao phải giết mày”.

.

Bình Luận (0)
Comment