Long Hồn Hành Giả

Chương 9


Đáng tiếc, lúc này đang là giữa trưa, sao quán bar lại có thể mở cửa được chứ.

“Anh Long!”
Chớt có tiếng gọi vang lên sau lưng, một bóng người vọt lên.

Tả Long ngây người, không ngờ ở đây lại gặp được tên nhóc Kiều Mãnh trên xe lửa kia.

Có vẻ như cơm trưa của mình có nơi có chốn rồi.

Kiều Mãnh rất vui mừng.

Đang nhắc đến Tả Long mà lại gặp được ngay, chẳng lẽ là do ông trời sắp đặt sao?
Chỉ cần Tả Long chịu dạy mình chút thôi, anh ta tin đợi đến khi anh trai mình quay về từ bộ đội, bản thân chắc chắn có thể đánh bại được anh trai luôn độc ác chà đạp mình khi trở về.

“Anh Long, anh nói rồi đấy, chỉ cần chúng ta có thể gặp lại nhau, anh sẽ xem em là đối tượng khảo sát đầu tiên”.

Tả Long chẳng biết nên nói gì, tên nhóc này vẫn nhớ mãi không quên.

“Bụng tôi hơi đói, người mà đói là chẳng nhớ được gì cả”.

Kiều Mãnh lập tức hiểu rõ.

“Anh Long, trên đường này có một tiệm sủi cảo, đảm bảo vừa ý anh”.

Nửa tiếng sau, Kiều Mãnh há hốc mồm.

Nhìn thấy Tả Long ăn hết năm lồng sủi cảo xong mới thỏa mãn lau miệng, lúc này anh ta mới thở phào.

“Được lắm! Ừ, tên nhóc cậu cũng thuận mắt, thực tập ba tháng, nếu thông qua thì sẽ chính thức nhận cậu là đồ đệ”.


Ầm!
Kiều Mãnh đập mạnh xuống bàn một cái.

Một bàn sủi cảo này cũng đáng giá đó chứ.

Hai ngày nay anh ta không thể quên được cảnh tượng cái nĩa nhựa bay vèo vèo kia.

Tả Long nhấp ngụm nước, cười nhìn Kiều Mãnh đang chìm đắm trong suy nghĩ.

“Tiểu Mãnh, tôi đây huấn luyện theo hình thức địa ngục, người bình thường căn bản không chịu nổi, vì vậy cậu phải chuẩn bị tâm lý trước đấy, mà… cậu là học sinh trường Thự Quang sao?”
Kiều Mãnh gật đầu, có cực khổ nữa anh ta cũng không sợ.

“Phải rồi, anh Long đến đây làm gì?”
Bốp!
Tả Long gõ đầu Kiều Mãnh một cái.

“Không biết lớn nhỏ gì cả, sau này phải gọi tôi là thầy Tả, hiểu chứ?”
Thầy?
Kiều Mãnh kinh ngạc.

Nhưng anh ta cũng biết hỏi nhiều quá cũng không tốt, may mà không nghĩ về vấn đề này thêm nữa, mà lấy điện thoại ra.

“Anh… Thầy Tả, giờ thầy có thể nói cho em số điện thoại rồi chứ”.

“Không có điện thoại”.

Tả Long nói xong lập tức đứng dậy.

“Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi thật sự không có điện thoại, đợi kiếm tiền rồi mua một cái, tôi làm giáo viên của trường, cậu còn sợ tôi chạy hay sao?”
Sau khi chia tay với Kiều Mãnh, Tả Long ngồi xổm trước cửa quán bar CV.

Theo như Kiều Mãnh nói, hai giờ là quán bar CV đã mở rồi, xem như là quán bar cũng kinh doanh buổi chiều.

Bây giờ tới đó còn nửa tiếng, Tả Long đương nhiên phải đứng đợi thôi.

Chuyện đợi chờ này thật sự chẳng to tát gì.

Trước đây Tả Long từng bị lão ăn xin ném xuống vũng lầy, ở đó cả một ngày trời.

Đủ các sâu độc bò loạn xạ, mùi hương gay mũi.

So ra thì nơi này đúng thực là thiên đường.

Vừa đúng hai giờ, một chiếc BYD F0 đã dừng trước cửa.

Sau khi tài xế xuống xe, cả xe cũng run lên vài lần.

Nhìn người phụ nữ trông có vẻ nặng một trăm ký này, Tả Long chậm rãi đứng dậy.

Bất giác, anh có chút đồng cảm với chiếc xe nhỏ này.


“Anh làm gì?”
Hung hãn, cũng như cân nặng vậy đó.

Tả Long lập tức thể hiện bộ dạng ngại ngùng.

“Chào chị, tôi đến ứng tuyển nhân viên phục vụ ca đêm”.

Chị béo tùy ý liếc nhìn đánh giá.

“Tên gì?”
“Tả Long”.

Sau đó chị béo vừa mở cửa vừa nói chẳng buồn quay đầu lại.

“Thời gian làm việc là bảy giờ đến mười hai giờ tối, tiền lương theo ngày, một ngày một trăm rưỡi, đến trễ một lần trừ năm mươi, cậu có thể đi được rồi”.

Tả Long điên rồi, chẳng lẽ không cần phỏng vấn hay gì đó sao?
“Chị à, tôi thành công thông qua rồi?”
Ánh mắt đầy tính sát thương của chị béo quét tới.

“Nói nhảm, cũng đâu phải ứng tuyển tổng thống, buổi tối nhớ đến làm”.

Thoải mái!
Có công việc rồi, sau tối nay, Tả Long sẽ có một trăm năm mươi đồng thuộc về mình.

Bị lão ăn xin trói buộc lâu như vậy, cuối cùng Tả Long cũng cảm nhận được gian khổ khi kiếm tiền.

Nhớ lại năm đó, không có cái giá ít nhất là chục triệu thì có thể mời được Long Vương anh đây xuất mã sao?
Kiên trì sẽ thắng lợi.

Đợi cua được Ngụy Tuyết Phi, chẳng phải anh sẽ là chim bay trời cao biển rộng sao.

Khi Tả Long chuẩn bị rẽ vào con hẻm đi đến trường, một bóng người bí mật theo dõi đã lâu vội vàng chạy đi.

“Anh Đào, tên kia đến rồi”.

Phó Đào nghe thấy, nhìn tên đầu trọc trước mặt cùng với mấy tên đàn em đầu nhuộm tùm lum màu xung quanh.


“A Quang, chuyện này làm rất tốt, hai ngàn tệ chuyển thẳng vào Wechat cậu”.

A Quang khẽ xoa cái đầu trọc của mình.

“Em nói này cậu Phó, với loại này mà còn cần phải diễn trò sao? Trực tiếp xông lên đánh một trận tơi bời chẳng phải được rồi sao?”
Phó Đào lắc đầu.

“Mẹ nó, vậy chẳng phải hời cho thằng đó quá à, ông đây muốn cho thằng đó biết hậu quả lo chuyện bao đồng, sau này bớt lấy cái danh giáo viên hão đi rêu rao trong trường, đi thôi”.

Một học sinh mới bên cạnh Phó Đào lập tức đi theo tên trọc đầu đi vào con hẻm.

Lúc này, Tả Long cũng vừa cua vào.

Chỉ thấy một tên đầu trọc đang đẩy một học sinh mặc đồng phục trường Thự Quang lên tường.

“Mẹ nó, hôm nay lại không đem phí bảo kê?”
Học sinh kia vô cùng sợ hãi, không ngừng cầu xin.

“Anh Quang, xin anh thư thả hai ngày, ngày mai! Ngày mai, nhất định sẽ đem qua cho anh”.

“Thư thả?”
A Quang cười lạnh, khóe mắt định quan sát vị trí Tả Long một chút, bằng không mình thật sự dùng một đấm hại đàn em thì đúng là sa mạc lời.

Kết quả lại dọa hắn ta nhảy dựng lên.

Không biết Tả Long đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn ta từ lúc nào.

.

Bình Luận (0)
Comment