Ngay cả Xuân ca cũng đồng tâm, có thể thấy được Tô Tuyết rốt cuộc có mị lực cỡ nào.
Ngay khi Tống Vũ Xuân nhắc tới Tô Tuyết, người ở chỗ này bỗng kinh hô một trận, bởi vì bọn họ nhìn thấy một đám người mặc U Minh chiến giáp từ trên trời giáng xuống đi tới đội ngũ U Minh quân, lấy Tô Mặc cầm đầu, vội vàng ngồi xuống.
Người tới, tổng cộng có hơn hai mươi người, đại đa số đều là nhân vật cấp bậc Van phu trưởng. Mà Tô Tuyết phong tư trác tuyệt mà lạnh như băng, tựa như tuyết trắng, ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Tô Mặc, ở một bên trái Tô Mặc, là một nam tử trung niên cao gầy, một thân hoàn toàn là U Minh chiến giáp xanh thẫm, trên đó chi chít phù văn xanh thẫm, có thể thấy được thân phận của người này không tầm thường.
Đây chính là một trong Minh tướng đóng tại U Linh chủ thành, Thần Vũ cảnh tan trọng Minh tướng Thiên Nhân cảnh – Tô Thiên, cũng chính là phụ thân Tô Tuyết.
Cuối cùng người U Minh quân đã tới, võ đạo tranh tài, kỹ thuật có thể bắt đầu được rồi.
Người U Minh quân, và người phủ thành chủ, cùng liếc nhau một cái, đều cười một tiếng.
Tô Mặc và Diệp Huyên nhìn nhau, chỉ là không nói lời nào.
Về phần Diệp Hiên và Long Thần, cũng đang nhìn thiếu nữ lạnh như băng ở sau lưng Tô Mặc, cũng giống như trước mặc U Minh chiến giáp, tựa như là một khối băng không chút tình cảm nào.
“Ta còn tưởng rằng mạnh mẽ cường liệt, cũng chỉ là một khối băng thôi, hơn nữa tới Thần Vũ cảnh những mười mấy năm tồi, bất quá vẫn còn ở trạng thái mới vào mà ta đã viên mãn rồi.”
Đánh giá Tô Tuyết một trận, Diệp Hiên có chút ghét bỏ nói.
“Thần huynh, người có nắm chắc thắng lợi rất lớn.”
Diệp Hiên quyết đoán nói.
Những người khác trên đầu đều là mồ hôi lạnh, phỏng đoàn Điệp Hiên là người tín nhiệm Long Thần nhất.
“Thời gian đã tới.”
Diệp Huyên thì thầm một câu, đúng vào lúc này, nàng nhẹ nhàng đứng lên, từ trên chỗ cao, lúc này lại đứng lên, ánh dương quang hiệu xạ xuống phía sau nàng tựa như ánh sáng đó được nàng phát ra từ trên người nàng vậy, y phục màu tím bay phất phới, giống như là tiên nữ phủ xuống thế giới này vậy.
U Linh diễn võ trường vốn ồn ào, thế nhưng chỉ trong một cái nháy mắt khôi phục an tĩnh, chỉ có thể dùng từ yên lặng như tờ để hình dung tình huống bây giờ. Mọi người, bất luận là nam hay nữ, đều đang nhìn mỹ nữ hoàn mỹ đứng ở trên cao kia.
Lúc này, Diệp Huyên cũng không lãng phí thời gian, nàng dùng thanh âm động lòng người, ôn nhu nói: “Cảm tạ các vị đến đây, thời gian không sai biệt lắm, võ đại đại tái lập tức bắt đầu, đầu tiên hy vọng tất cả mọi người tuân thủ trật tự, nếu như người là người đến xem, mời an tĩnh xem cuộc chiến, nếu như gây náo động, phủ thành chủ sẽ nghiêm trị không tha, nếu như là người là người tham chiến, vậy thì mời nghiêm túc đọc quy tắc tham chiến, nếu không tuân theo, phủ thành chủ cũng giống như vậy nghiêm trị không tha.”
Diệp Huyên thanh âm ôn nhu êm tai vang vọng bên tại của mọi người, mặc dù rất êm tai nhưng mọi người vẫn câm như hến, quyết định không dám lớn tiếng gây động dĩ nhiên nhỏ giọng nghị luận, sẽ không cấm.
Cái gọi là quy tắc tham chiến, tại lúc ghi tên, đã phân phát rồi. Là một ít yêu cầu cuộc chiến, từng cái lôi đài, sẽ có mấy vị trọng tài, nói như vậy, ngã xuống lôi đài, hoặc là đứng dậy không nổi, hoặc là nhận thua... cũng được coi như là thất bại, dĩ nhiên tình huống tử vong cũng không thể tránh khỏi nhưng mà nếu đối phương sau khi nhận thua, vẫn còn hạ sát thủ, như vậy chẳng những bị tước đoạt tư cách tiếp tục tham chiến mà còn phải chịu xử phạt nghiêm khắc.
Diệp Huyên là nhân vật đại tài, nếu không nghe lời, U Linh chủ thành khổng lồ như vậy, tại sao dưới nàng quản lý, ngay ngắn gọn gàng?
Sau khi nói xong hai điểm này, nàng cũng không có nói thêm gì nữa, trong U Linh diễn võ trường, ít nhất cũng có trăm người phủ thành chủ, bọn họ sẽ an bài cặn kẽ chuyện này.
Cho nên Diệp Huyên im lặng ngồi xuống.
Chủ trì võ đạo đại chiến lần này, khi Diệp Huyên ngồi xuống thì một vị lão giả được nàng vô cùng tín nhiệm, có thời gian đi theo nàng rất dài, ngay khi Diệp Huyên còn ở phủ thành U Minh Phủ, lão giả này đã đi theo nàng rồi, ngay cả Diệp Huyên cũng không trực tiếp gọi tên của hắn mà gọi hắn là Độc Cô gia gia, có thể thấy được lão giả này tại trong lòng Diệp Huyên, có địa vị rất cao.
Tên đầy đủ của hắn, là Độc Cô Quân.
“Độc Cô gia gia, giao cho người.”
Diệp Huyên nhìn về phía lão giả cách đó không xa, khẽ mỉm cười.
Lão giả kia cười ha hả đứng lên, vóc người gầy, niên kỷ thoạt nhìn không còn nhỏ, Long Thần xem chừng, nhân vật đây, ít nhất cũng có mấy ngàn tuổi, tuyệt đối là lão yêu quái.
Thực lực Độc Cô Quân, là Thần Vũ cảnh tan trọng hơn nữa còn là Thần Vũ cảnh viên mãn, so với vị Minh tướng U Minh quân Tô Thiên kia còn mạnh hơn không ít.
Đồng thời, Độc Cô Quân tại U Linh chủ thành, cũng có danh vọng thật lớn, là người thứ hai danh phù kỳ thực tại phủ thành chủ, là tọa lạ đắc lực của Việp Huyên, thế nhưng những năm gần đây, Diệp Huyên ít khi dùng tới Độc Cô Quân, dù sao cũng đã lớn tuổi, nên nghỉ ngơi hưởng thụ thật tốt, lần này, chủ trì võ đạo tranh tài, cũng là do Độc Cô Quân rãnh rỗi không việc gì làm, nên tự mình yêu cầu.
Lúc này, Độc Cô Quân đứng dậy, nhìn thống trên dưới, nói: “Tất cả người dự thi nghe đây, lấy ra ngọc bài màu tím của ngươi, các người sẽ phát hiện, trên đó đã bắt đầu đánh số liệu, các người ghi nhớ mã số, mã số các người, quyết định thứ tự tham chiến, và đối thủ của các người.”
Nghe nói như thế, Long Thần không có ngoài dự liệu, lấy ra ngọc bài màu tím của mình, phía trên đó xuất hiện phù văn màu tím, phù văn tùy cơ biến hóa trong thời gian ngắn, liền xuất hiện mấy dòng chữ, dòng thứ nhất là số một, dòng thứ hai cũng là con số một.
Hai dòng chữ đều số một, đại biểu là ý gì?
Khi Long Thần còn đang nghi hoặc, Độc Cô Quân cách đó không xa hướng hắn vẫy tay một cái, ngọc bài màu tím trong tay Long Thần, cứ như vậy đến trong tay Độc Cô Quân, Độc Cô Quân nhìn qua liền sửng sốt, nhẹ nói: “Vận khí tiểu tử ngươi quá tệ, thế nhưng xuất chiến trận đầu tiên.”
Sau khi nói xong, hắn lần nữa ngó xuống quần chúng giơ ngọc bài trong tay lên, nói: “Phía trên đó sẽ xuất hiện hai dòng chữ, nói thí dụ như ngọc bài ở trong tay ta đây, xuất hiện chính là hai con số một, chuyện này đại biểu, chủ nhân ngọc bài này, sẽ tham chiến trận đầu tiên tại lôi đài số một. Tất cả mọi người đều không phải ngu ngốc, ta nói như vậy ắt hẳn mọi người đã hiểu, dòng chữ thứ nhất đại biểu lôi đài tham chiến, căn cứ lấy chữ này, chúng được chia thành một trăm tổ mà dòng chữ thứ hai, chính thứ tự chiến đấu, ngọc bài màu tím trong tay mỗi loại người, có mấy chữ giống nhau, vậy thì nói lên các ngươi là đối thủ lẫn nhau! Tốt lắm, mọi người, căn cứ mấy chữ số kia, ta cho các ngươi thời gian nửa nén nhang phân tổ.”
Nhìn ngọc bài màu tím trong tay, phía dưới liền xảy ra nghị luận xôn xao, đây là đồ vật quyết định vận mệnh của bọn họ.
“Đi xuống đi, tiểu tử, ngươi lên lôi đài số một, đánh trận đầu tiên, chúc người nhiều may mắn.”
Độc Cô Quân đem ngọc bài màu tím đưa lại cho Long Thần.
“Đa tạ Độc Cô gia giao.”
Mấy ngày qua, Long Thần đều đi theo Diệp Hiên, hắn gọi như vậy, Độc Cô Quân cũng không thèm để ý tới.
“Không sao, ta cũng giống như tiểu Hiên vậy coi trọng người.”
Độc Cô Quân vuốt vuốt bộ râu dài, ha hả cười nói, hòa ái và thân thiện.