Long Huyết Chiến Thần (Dịch)

Chương 1083 - Ý Chí Giết Chóc

"Nhỡ kỹ lời ta, dùng toàn lực tiến về phía trước, Diệp Hiên cứ giao cho ta." Vào lúc này, mấy người của Tô gia đã ý thức được động thủ ở chỗ này là không thực tế, chỉ hại người hại mình. Cho nên ngay từ đầu, bọn họ đã chống đỡ ý chí giết chóc, từng bước bền bỉ đi về phía trước.

Khi Diệp Huyên vẫn còn đang lo lắng, Long Thần nói với nàng như vậy.

"Tỷ tỷ, người đi ngay đi, đừng lòng dạ đàn bà nữa, ta không sao." Diệp Hiên vừa thừa nhận áp lực, vừa nói.

Diệp Huyên liếc mắt nhìn bọn họ, cuối cùng vẫn gật đầu, cắn răng tiến lên. Long Thần nói không sai, nàng là người có đủ thực lực để giành hạng nhất, không cần thiết tốn thời gian ở chỗ này cùng bọn họ.

Diệp Huyên xoay người rời đi, chống lại ý chí giết chóc cần đến ý chí cường đại, còn phải có năng lực chịu đựng bền bỉ. Diệp Huyên cắn răng, từ từ đuổi kịp những người khác.

Mấy người Diệp Hùng và Tô Đông cũng đang kiên trì, bắt kịp tiến độ của mọi người, tiến lên trên con đường ám hắc này. Mọi người đã là cường giả Thần Vũ cảnh, thị lực không phải người bình thường có thể sánh được, chỉ có điều ở trong màn sương mù màu máu của Sát Thần điện, bọn họ lại thấy tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, chỉ nhìn được trong phạm vi mười thước, ngoài phạm vi đó cái gì cũng không nhìn rõ nữa.

"Chúng ta cũng tiến lên thôi!"

Tình huống của Diệp Hiên có chút không lạc quan, cho dù còn chưa di chuyển, trên mặt hắn đã toát mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy, ý chí giết chóc của Sát Thần đang phá hủy ý chí của hắn, đừng nói là tiến lên, dù chỉ đứng ở chỗ này, phỏng chừng hắn cũng không thể kiên trì được lâu nữa.

"Hả?" Long Thần gật đầu, để cho Diệp Hiên đi trước, hắn thì ở bên cạnh quan sát động tĩnh của Diệp Hiên. Lúc này những người khác sớm đã ra khỏi tầm mắt của bọn họ, vì bảo vật mà dốc sức.

Sau khi đi được khoảng mười thước, áp lực của ý chí Sát Thần đã vô cùng lớn rồi. Lúc này Long Thần cảm thấy ngay cả hô hấp cũng vô cùng trắc trở. Diệp Hiên càng có vẻ không chịu nổi nữa, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn rơi, ngay cả nói chuyện cũng không thể, nhưng từ ánh mắt quật cường của hắn vẫn có thể thấy được, hắn cũng không cam chịu trở thành vướng bận, không cam tâm khuất phục, kiên trì từng bước từng bước một. Mỗi lần bước thêm một bước về phía trước, cảm giác được áp lực lại đại tăng, sức phá huỷ do ý chí giết chóc tạo thành, không phải ảnh hưởng trên thân thể, mà là ảnh hưởng lên thần võ hồn, đây là nơi trọng yếu của mỗi người, cho nên sẽ làm người cực kỳ cực kỳ khó chịu, thậm chí còn gặp phải cả ảo giác.

Tình huống của Long Thần tốt hơn Diệp Hiên rất nhiều, thần võ hồn hình rồng cứng cỏi hơn thần võ hồn của Diệp Hiên, sức chống cự siêu cường, chỉ có điều cũng không bảo vệ được Diệp Hiên. Sau khi đi được quãng đường khoảng ba mươi mét, lúc này ý chí giết chóc đã tăng đến mức Long Thần bước đi cũng vô cùng chật vật.

Mà toàn thân Diệp Hiên đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, giống như giấy dầu, đồng thời thân thể run rẩy kịch liệt, rõ ràng nhất là ánh mắt của hắn, đã chuyển thành màu đỏ như máu.

"Giết." Khi hắn gần như tan vỡ, bỗng nhiên bạo nổ, rống lên một tiếng, rút chiến đao Phiêu Huyết ra, không cố kỵ gì nữa, chém về phía Long Thần, trên người của hắn tràn đầy mùi máu tươi, rõ ràng đã mất đi ý chí.

"Diệp Hiên." Long Thần dùng một tay giữ chặt Phiêu Huyết của Diệp Hiên, rống vào mặt hắn một tiếng.

Bị Long Thần hét vào mặt, huyết sắc trong mắt Diệp Hiên giống như biến mất một ít, lại bị Long Thần giữ chặt, ngừng lại một chút rồi bắt đầu giãy dụa.

"Nghe lời ta, đừng phản kháng." Long Thần thử dùng Thái Hư Cảnh hút hắn vào trong, nếu như trong trạng thái mới vừa rồi, Diệp Hiên chắc chắn sẽ không vào được Thái Hư Cảnh chẳng qua bây giờ bị Long Thần vừa kiềm giữ vừa quát, đã thanh tỉnh hơn một chút.

Diệp Hiên biến mất ở trong Sát Thần điện, xuất hiện ở trong Thái Hư Cảnh của Long Thần.

Trong Thái Hư Cảnh, Diệp Hiên đương nhiên không cảm nhận được ý chí của Sát Thần nữa, hắn ngơ ngác nhìn bốn phía, đều là khí thái hư, chẳng qua đây là nơi hắn rất quen thuộc.

"Tại sao ta lại ở chỗ này?" Diệp Hiên mờ mịt nhìn bốn phía.

"Ngươi vừa rồi không chịu nổi ý chí của Sát Thần nên bị "Nhập ma", ta buộc phải đưa ngươi tới đây!" Dưới áp lực khổng lồ, Long Thần vẫn còn có thể nói chuyện.

"Nhập ma." Diệp Hiên ngẩn ngơ, nói: "Ta vừa mới nhìn thấy tỷ tỷ của ta bị Tô Mặc đánh lén, ta liền chém Tô Mặc..."

"Đó là ta." Long Thần giải thích.

"Thì ra là thế, ý chí giết chóc này của Sát Thần sẽ ảnh hưởng đến tâm trí con người, làm sinh ra ảo giác." Diệp Hiên nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Con rối kia đã nói tất cả chúng ta đều phải tham gia vào trò chơi này, ngươi đem ta vào đây sẽ không có chuyện gì chứ?"

"Từ tình huống trước mắt, có vẻ là chỉ cần vào Sát Thần điện, những thứ khác hắn sẽ không quản đến nữa." Đây là những gì Long Thần suy đoán ra, dù sao Diệp Hiên cũng đã vào trong Thái Hư Cảnh một lúc rồi.

"Ngươi yên tâm ở trong đó đi! Tỷ tỷ ngươi khẳng định sẽ rất yên tâm." Long Thần cười cười, tiếp tục đi tới phía trước.

"Ngươi làm gì thế." Diệp Hiên hỏi.

"Tô gia có ba người, ta lo sẽ xuất hiện tình huống như ngươi nói, phòng trường hợp bọn họ dám hi sinh một người để đi đối phó với Diệp Huyên, nhân tiện ta cũng muốn thử một chút, xem đến cùng ta có thể thừa nhận ý chí mạnh đến mức nào." Long Thần nhẹ nhàng nói.

"Không được! Loại ý chí này là ảnh hưởng thẳng tới thần võ hồn, dù sức chiến đấu của ngươi có cường thịnh trở lại, thần võ hồn cũng vẫn là Phồn Tinh tầng một..." Diệp Hiên còn chưa kịp nói hết, Long Thần đã tiếp tục đi tới rồi.

Bởi vì trì hoãn một đoạn thời gian với Diệp Hiên, cho nên những người phía trước đã bỏ xa hắn.

"Trò chơi này chắc chắn không thể thành công bằng tốc độ, mà là muốn xem ai có thể chịu đựng được trong thời gian dài hơn, ai là người đi đến nơi sâu nhất, một là chiều sâu, hai là thời gian chịu đựng, hoàn toàn không ảnh hưởng gì bởi tốc độ." Nghĩ thông suốt được điểm này, Long Thần không chút vội vàng, hắn hiểu được, nếu như hắn vội vàng tăng tốc, có thể sẽ rơi vào trạng thái không cách nào khống chế như Diệp Hiên còn nhanh hơn.

Hắn từng bước chậm rãi tiến lên, dần thích ứng, điều chỉnh khả năng chống đỡ ý chí kia.

Lại đi thêm mười thước, Long Thần đã phải cắn răng mới bước được tiếp, không khí trong màn sương màu máu từng tia nhập vào thể xác của hắn, khiến hắn tê dại, mỗi bước đi đều lung la lung lay, thần võ hồn hình rồng có chút động tĩnh, dường như có hơi bất an.

"Lực sát thương của cỗ ý chí này quả nhiên cường hãn."

"Thần Vũ cảnh, tầng năm là Phong Hỏa Lôi Kiếp, tầng sáu là Vô Thượng Kim Thân, tầng bảy là Thiên Địa Pháp Tướng, Thiên Địa Pháp Tướng ẩn chứa ý chí thiên địa, trong ý chí thiên địa có ý chí bản thân, cỗ ý chí này, không thể nghi ngờ chính là ý chí của Diệp Vô Thương, võ giả Thần Vũ cảnh tầng tám quả nhiên cường hãn, chỉ riêng ý chí đã đủ để giết chết tất cả chúng ta, mà không cần động thủ."

Long Thần chật vật bước tiếp, trên trán đã toát mồ hôi, dưới áp lực cường đại kia, long lân huyết sắc trên thân từ từ hiện lên, bởi vì hấp thu một phần mười tinh huyết nên một thân lân giáp của hắn càng có vẻ đỏ rực.

Khoảng cách mười thước, Long Thần cắn răng kiên trì ước chừng hai khắc thời gian, nếu như không có ý chí kiên cường, hắn đã không thể đi được tới đây.

Đã đi qua năm mươi mét.

Lúc này, ý chí giết chóc đã cường đại đến nỗi Long Thần có chút không chịu nổi.

"Không được, hiện giờ ta còn đang ở vị trí cuối cùng, hơn nữa, Diệp Huyên tâm địa thiện lương, chưa chắc đã đánh thắng được bọn họ..." Long Thần nhớ tới điều này, tiếp tục cắn răng liều mạng tiến lên, hắn còn cách cực hạn rất xa, không giống như Diệp Hiên, ba mươi mét đã hoàn toàn mất đi ý thức.

"Long Thần, không kiên trì nổi nữa thì bỏ đi." Diệp Hiên có chút khẩn trương.

"Đúng rồi, ngươi phải liên tục nói chuyện với ta, như vậy có thể khiến ta tỉnh táo hơn một chút." Diệp Hiên bỗng nhiên nói làm cho Long Thần chợt nhận ra một cách mới.

"Được." Không ngờ mình vẫn còn có tác dụng, bắt đầu lải nhải không ngừng nghỉ.

Tiểu Miêu phát hiện đây cũng là một trò rất vui, cũng gia nhập đội ngũ nói chuyện, làm Diệp Hiên lại càng hoảng sợ, bọn họ nói chuyện phiếm với nhau, Long Thần thì không tiện nói chuyện, tiếp tục đi tới.

"A..." Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên.

Phía trước không thể nghi ngờ là lại có một người mất khống chế, chắc là Thần Vũ cảnh tầng ba Diệp Hùng hoặc Tô Đông, Long Thần không quan tâm đến bọn họ, tiếp tục đi thêm vài mét nữa, thoáng thấy hai người Diệp Hùng và Tô Đông, toàn thân đều là mồ hôi và máu, hai mắt đỏ rực, vô cùng dữ tợn, liên tục phát ra tiếng rít gào như dã thú.

" Dám đánh cha ta, ta cắn chết ngươi." Diệp Hùng bị Tô Đông ngăn chặn, nhưng hắn lại không cam lòng, cắn vào cái bụng to lớn của Tô Đông một cái, nhả ra một khối huyết nhục.

"A..."

Tô Đông liên tục đánh vào đầu Diệp Hùng, máu me be bét.

Hai người một đường dùng quyền cước tranh đấu, lăn lộn ở trên đường, một lúc sau thì ngã xuống vực sâu vô tận ở bên đường.

Trong lòng Long Thần hít vào một ngụm khí lạnh. Đơn giản như vậy lại chết hai người nữa. Vậy là chỉ còn tám người rồi.

Hắn nín thở, chống cự lại áp lực cực lớn, bởi vì chuyện của hai người Diệp Hùng, ý chí Long Thần hơi có chút dao động, áp lực khổng lồ kia làm cho hắn lảo đảo một cái, suýt chút nữa cũng ngã lăn ra đất, hàng tỉ thần long trong cơ thể rống giận, huyết mạch bắt đầu rục rịch, khiến hắn có thể mạnh mẽ đứng thẳng lên.

" Kiên trì."

Long Thần cắn môi, tự tay lau hết mồ hôi lạnh trên mặt, chỉ có điều, mồ hôi này giống như là côn trùng, vẫn không ngừng xuất hiện, thực sự rất khó chịu.

Từng bước tiếp tục đi tới, sắc mặt hồng hào cũng càng ngày càng trắng.

Phía trước Long Thần chừng ba mươi thước là một nhóm Thần Vũ cảnh tầng bốn, lúc này Tô Chân đang ở tít phía trước, liều mạng kiên trì, Diệp Huyên gánh vác trọng trách, theo sát phía sau, ngoài ra còn có Tô Dương, Tô Mặc và Diệp Tích Chi, cũng không cách xa là bao.

Lúc này Long Thần hoàn toàn không cần lo lắng cho Diệp Huyên, ý chí của Sát Thần lúc này ngay cả Tô Mặc cũng khó mà kiên trì, hoàn toàn không có sức để đi đối phó với Diệp Huyên, Diệp Huyên vượt lên trước bọn họ chừng mười thước, bọn họ cũng đuổi không kịp.

Bình Luận (0)
Comment