Rừng rậm Quỷ Vực, nơi đây là một nơi hung hiểm đáng sợ ở trong lãnh thổ Đông Hoàng, mà chỉ nghe tiếng thôi đã khiến cho người ta phải sợ mất mật rồi. Ở trong Chân Vũ Đế cung – thế giới của nhân tộc, yêu tộc khó mà có chỗ đứng. Chỉ có một số ít hung thú, minh thú không thể hóa thành hình người, trời sinh không thể bì kịp yêu tộc, mới phân bố một ít ở trong thâm sơn rừng hoang. Khu vực tụ tập hung thú như rừng rậm Quỷ Vực đã vô cùng hiếm thấy.
Bất kể là minh thú hay quỷ thú, chỉ cần không thể biến ảo thành hình người, thật ra đều gọi là hung thú. Lãnh thổ xung quanh của rừng rậm Quỷ Vực mấy triệu dặm, thậm chí còn hơn mười triệu dặm, phạm vi vô cùng rộng lớn, trong đó vô vàn hung thú đang sinh sống. Thế nhưng, trong rừng rậm Quỷ Vực, cũng có cách gọi đó là “quỷ thú”. Quỷ thú, Long Thần còn chưa từng thấy bao giờ, không biết có tính chất đặc biệt gì, chỉ có điều hắn đoán chúng có quan hệ với khí độc màu đen quanh năm không tiêu tan của rừng rậm Quỷ Vực.
Loại sương mù màu đen này có độc tố nhất định. Nếu như ở nơi này quá lâu thân thể sẽ sản sinh ra biến hóa ở một trình độ nhất định, đương nhiên là phương diện biến hóa theo hướng xấu.
Rừng rậm Quỷ Vực, tất cả cây cối ở đây đều vô cùng cao lớn, rễ cây kết lại với nhau trên mặt đất màu đen, đâu đâu cũng là đá ngổn ngang và xác lá khô. Long Thần đi được một khoảng thời gian, gặp phải cây thấp nhất cũng đã cao đến mấy chục mét, trên căn bản đều đạt tới trăm thước, vô cùng khủng bố, phải vài người mới ôm hết được, thậm chí là hơn mười người mới có thể vây quanh thân cây.
Tán cây rậm rạp rộng lớn, khắp mọi nơi đều chi chít lá cây về cơ bản ánh mặt trời không thể xuyên qua được, bên dưới tán cây vô cùng âm u tựa như cất bước trong đêm tối vậy.
Rừng rậm Quỷ Vực có phạm vi lãnh thổ mấy triệu, nhưng nơi quan trọng nhất là nơi Quỷ Ma Thi Giao – hung thú lục phẩm cư ngụ, chỉ cần không thâm nhập vào chỗ đó, Long Thần ở chỗ này về cơ bản không có nguy hiểm gì. Hơn nữa, cứ coi như là không cẩn thận gặp phải nguy hiểm, nếu như không phải Quỷ Ma Thi Giao, vẫn có thể dùng Huyết Độn để trốn thoát. Hiện tại chân nguyên của Long Thần tăng lên dữ dội, hơn nữa Huyết Độn đã thăng cấp, căn bản không có vấn đề gì.
Bên trong rừng rậm Quỷ Vực, khoảng cách tầm một ngàn thước sẽ có một tầng lửa màu xanh biếc chặn lại. Đây là đặc sắc của Bích Viêm phủ, ngọn lửa màu xanh biếc này nhiệt độ không cao, thế nhưng có tính ăn mòn rất lớn, độ cao tính ra cũng phải trăm thước. Nếu không tới Thần Vũ cảnh, hoàn toàn không thể dựa vào thân thể để xông qua. Tường lửa này không đốt được cây cối, nhưng đối với người hoặc là thú vật, đều có thể uy hiếp đến tính mạng.
Tường lửa càng sâu bên trong, thì càng khó có thể thông qua.
Có điều, những ngọn lửa này đối với thân thể bây giờ của Long Thần mà nói, không có vấn đề gì cả.
Lúc này đã là đêm khuya, từng đợt từng đợt quỷ khóc sói gào thảm thiết vang lên bên trong rừng rậm Quỷ Vực. Trên thực tế bên dưới che chắn của cây cối cao to ở đây, rừng rậm Quỷ Vực ban ngày cũng như đêm tối, thực tế cũng chả có gì khác biệt.
Lúc này có một đám người đang xuyên qua ngọn lửa xanh biếc quỷ dị cháy hừng hực, chạy trốn khỏi rừng rậm Quỷ Vực, đây là một đội săn bắn. Rừng rậm Quỷ Vực có số lượng lớn yêu thú, bộ lông, thú hồn… của chúng nó đều là những vật liệu quý giá, còn có linh dược mà Luyện đan sư cần dùng. Chỉ cần lấy được, đều có thể bán đi, được rất nhiều của cải, từ đó mua thêm nhiều tài nguyên tu luyện, làm cho bản thân lớn mạnh hơn.
Nhóm người này có lẽ là đội săn bắn đã tiến sâu vào rừng rậm Quỷ Vực. Lúc này bọn họ chật vật mà chạy trốn, sắc mặt mỗi người đều tràn ngập sợ hãi cùng hoang mang, giống như là đã thấy được chuyện kinh khủng nhất trên thế giới vậy. Quần áo bọn họ tả tơi rách rưới, cả người dơ bẩn, thậm chí trên người của rất nhiều người còn có vết máu, xem ra lúc trước đã từng trải qua một trận đánh.
Xông lên phía trước chính là một nam một nữ, là một người đàn ông trung niên và một cô gái còn trẻ tuổi, có lẽ là cha con, đồ mà bọn họ ăn mặc so với những người khác quý giá hơn một chút, vừa nhìn cũng biết là thủ lĩnh của đám người kia.
Hiện tại, trên người cô gái trẻ kia cũng bẩn thỉu đến không thể tả được, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sợ hãi, bước chạy cũng thất tha thất thểu, nếu không phải bên cạnh nàng luôn có người đàn ông dìu một chút, đoán chừng nàng cũng đã tụt lại ở phía sau từ lâu.
“Cha, nên làm sao, làm sao bây giờ đây, thây ma ở bên kia sắp đuổi kịp đến nơi rồi. Nó đã nhớ kỹ mùi của chúng ta, cứ coi như chúng ta có thể chạy về đến thành Đông Phong đi, cũng chẳng thấm vào đâu cả.”
Người đàn ông trung niên kia, râu ria rậm rạp thô ráp, bây giờ khuôn mặt đầy u ám, hắn vùi đầu bỏ chạy, con mắt không dừng lại ở những ánh sáng lập lòe kia, giống như muốn trực tiếp giãy giụa đập phá. Phía sau là từng giọng nói bởi vì quá hoảng sợ mà phát ra tiếng kêu la, khiến cho hắn cuối cùng cũng ra quyết định.
“Ta đi ngăn cản chúng, con gái ngoan, ngươi dẫn bọn họ chạy trốn, trốn được càng xa càng tốt, đợi sau khi ra khỏi rừng rậm Quỷ Vực, các ngươi tách nhau ra mà chạy.”
Lời nói của người đàn ông trung niên vừa dứt, lập tức bị rất nhiều người phản đối.
Trong đó cô gái trẻ kia phản đối nói: “Không được, nếu như vậy, chắc chắn người sẽ mất mạng.”
“Đúng vậy, Thành chủ, nếu như ngài lưu lại, chắc chắn không phải là đối thủ của thây ma. Sức lực của thây ma vô cùng lớn, thân thể lại cường hãn, rất nhiều người tấn công chúng đều không có hiệu quả, sau đó bị xé xác tươi sống.”
Nói đến cái từ “xé xác” này, tất cả mọi người đều sởn cả tóc gáy, bởi vì trước đó bọn họ đều nhìn thấy bạn đồng hành của mình đều bị thây ma xé xác chết tươi. Nếu như không có mười người cùng đồng hành, cam tâm tình nguyện ở lại chiến đấu đến cùng với thây ma, hiện tại bọn họ cũng không thể chạy trốn tới tận đây. Thế nhưng, khứu giác của thây ma vô cùng nhạy bén, chúng có thể nhớ kỹ mùi vị của từng người. Vì vậy cho dù hiện tại có chạy thoát được, đợi đến khi ra ngoài bọn chúng vẫn sẽ truy đuổi không ngừng.
Người được gọi là Thành chủ kia cười khà khà, không hề mang theo một chút áp lực nào nói: “Các ngươi cũng quá coi thường ta rồi, ít ra ta cũng đã là Thiên Vũ cảnh tầng chín rồi, là Bách phu trưởng đã xuất ngũ của U Minh quân. Những năm đó có trận thế nào mà ta chưa từng chứng kiến. Chỉ là thây ma thôi, cũng có thể làm gì được ta chứ.”
“Thế nhưng…ta nghe nói, nếu như đã trúng thi độc của thây ma, chỉ có cường giả của Thần Vũ cảnh mới có thể hoàn toàn tiêu diệt, bằng không chúng nó căn bản là không thế đánh chết được…”
Đang trong quá trình chạy trốn, một người trong nhóm cẩn thận dè dặt nói.
Nghe được ba chữ “Thần Vũ cảnh” này, trên mặt rất nhiều người đã nguội lạnh như tro tàn. Thành Đông Phong suy cho cùng cũng chỉ là một trong ngàn vạn thành nhỏ ở trong Bích Viêm phủ, làm sao có cường giả của Thần Vũ cảnh tồn tại đây, chỉ có đi đến bên trong thành mới có khả năng có võ giả Thần Vũ cảnh. Thế nhưng, chờ đến khi đi vào trong thành, đoán chừng những người bọn họ đây đều đã chết hết rồi.
“Bất kể là như thế nào, ta sẽ gánh vác trách nhiệm này, ban đầu là ta mang mọi người tiến vào, hiện tại ta phải để cho mọi người an toàn quay về.” Người đàn ông trung niên kiên định nói.
Sau khi nói xong, hắn liền chuẩn bị quay trở lại ngăn cản đám thây ma đang đuổi tới. Vừa lúc đó, ánh mắt cô gái trẻ xuyên qua rừng rậm Quỷ Vực, bỗng nhiên phát hiện ở phía xa có ánh lửa.
“Cha, chỗ kia có người.”
Ánh lửa mà nàng phát hiện, không phải là ngọn lửa màu xanh mà là ngọn lửa do con người đốt lên. Một mùi thịt nướng thơm lừng xuyên qua khu rừng to lớn, bay về phía bên này.
Người đàn ông trung niên cũng bị ánh lửa đó hấp dẫn. Người này thật to gan, dám dùng lửa nướng thịt hung thú trong rừng rậm Quỷ Vực, nếu không phải là cường giả thì chính là một tên ngu ngốc. Người đàn ông trung niên hy vọng hắn là một người vô cùng mạnh, đó chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ, nếu không thì hắn sẽ tự mình động thủ, đánh đổi cả mạng sống.
“Đi về phía bên kia.” Vị thành chủ trung niên nhanh chóng nắm bắt thời cơ, dẫn mọi người đi về phía ánh lửa. Thời điểm bọn họ đến gần, phát hiện mùi thơm càng ngày càng đậm đà, xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng rậm đen kịt. Sau khi đi tới một mảnh đất trống chu vi khoảng hơn ba mươi mét, bọn họ thấy được một cảnh mà khó có thể dùng lời nói để diễn tả được. Mảnh đất trống đó là do con người dọn dẹp mà ra, vốn là một mảnh đất lồi lõm không bằng phẳng ngổn ngang toàn là đá và xác lá khô, hiện tại đã trở thành một mảnh đất bằng phẳng. Xem dấu vết trên mặt đất có thể thấy được đây là do lưỡi kiếm chém ra mà tạo thành.
Tại chính giữa của mảnh đất trống, có hai thanh sắt to lớn đâm xuống, một con yêu thú loại Dã Trư có chiều cao tận trên dưới mười mét bị găm nằm ngang giữa không trung. Phía dưới là một ngọn lửa đang nướng cháy rừng rực, thân thể của hung thú Dã Trư lớn như vậy, ít nhất cũng thuộc Hoàng cấp ngũ phẩm, thế nhưng lại trở thành món ăn trên bàn của người khác. Có thể thấy được kỹ thuật nướng của người này rất tốt, con Dã Trư này thịt vàng óng ả, lại còn bay ra một hương thơm mê người, khiến cho tất cả mọi người phải thèm nhỏ dãi.
Bên cạnh Dã Trư, có một thiếu niên đang ngồi khống chế độ lửa, bên cạnh là một con mèo nhỏ màu đen đáng yêu. Con mèo nhìn thức ăn trên đỉnh đầu mà chảy nước miếng, nhiều lần muốn xông lên cắn xé, đều bị thiếu niên kia ngăn lại.
Thấy cảnh tượng này, những người chạy trốn hai mắt nhìn nhau, có rất nhiều người đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Bọn họ cho rằng ở đây là một vị tuyệt thế cao thủ, không ngờ rằng thế mà lại là một đứa trẻ, thất vọng đến tột độ, vật thì chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.
“Thành chủ, đừng hy vọng gì vào nó, một đứa trẻ ngu ngốc ỷ vào bản thân có chút năng lực mà hung hăng càn quấy trong rừng rậm Quỷ Vực này, chẳng hề kiêng dè gì cả. Kẻ như vậy không thể sống lâu dài được, chúng ta mau chóng rời đi thôi.” Một người đàn ông trong nhóm nói.
“Cha, đi nhanh thôi, nếu không đi tiếp sẽ không kịp mất.”
Khiến cho mọi người không thể ngờ được chính là, người đàn ông trung niên kia không những không đi, trái lại còn đi đến chỗ Long Thần. Mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo. Cho đến khi đi tới trước mặt người thiếu niên kia, người đàn ông trung niên vậy mà lại phịch một tiếng quỳ gối xuống.
“Thành chủ.”
“Cha.”
Tất cả mọi người đều không hiểu hắn đây là có ý gì, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ không biết trời cao đất dày này có đáng để cho hắn làm như vậy không. Hơn nữa, cứ tốn thời gian ở chỗ này, số người chết sẽ chỉ càng nhiều hơn. Chuyện này không phải giúp bọn họ, mà là đang hại bọn họ mới đúng.
Người đàn ông trung niên là người mạnh nhất ở đây, thực lực là Thiên Vũ cảnh tầng chín, sắp đến cao thủ của Thần Vũ cảnh. Đối với sức mạnh của Thần Vũ cảnh, thần võ hồn… hắn đã có một chút cảm giác. Hắn có tám mươi phần trăm có thể khẳng định, Long Thần là một cường giả Thần Vũ cảnh vô cùng trẻ tuổi.
“Thiếu hiệp, ta là Thành chủ của thành Đông Phong cách rừng rậm Quỷ Vực ba trăm dặm, những người này đều là thuộc hạ của ta. Chúng ta cùng nhau vào trong rừng rậm Quỷ Vực săn bắn, lại không ngờ gặp phải thây ma. Bây giờ, thây ma đã nhớ kỹ mùi vị của chúng ta, chạy đến nơi nào cũng sẽ chết, ngài chính là một tuyệt thế cường giả, nếu như có thể kính xin cứu giúp chúng ta, ta vô cùng cảm kích.”
Người đàn ông trung niên nói với giọng vô cùng thành khẩn.
“Cha, người đùa cái gì vậy, cầu xin thiếu niên này, người cho rằng hắn rất mạnh sao. Chẳng qua chỉ là một tên không biết trời cao đất rộng, làm sao có thể là đối thủ của thây ma được, người đừng để bề ngoài của hắn lừa gặt, chúng ta mau đi nhanh thôi.”
Cô gái trẻ kia khinh bỉ nhìn thiếu niên một chút, nói.
Đúng vậy, người ngồi ở chỗ đó chính là Long Thần.