Cách mấy ngày, Long Thần lại lấy được thêm một phần Địa Ngục Truy Hồn điện. Khi thể tích của Địa Ngục Truy Hồn điện trong thân thể hắn càng ngày càng lớn, thì lượng thần tinh cần tới cũng càng ngày càng nhiều, hiệu quả rèn luyện đối với thân thể hắn cũng tăng lên theo. Đồng thời, tiểu thú lôi đình màu vàng kim có thể phóng ra công kích cường hãn hơn.
Trước Thần Vũ cảnh, tiểu thú lôi đình kim sắc này chính là thủ đoạn tất sát của Long Thần.
Độ bám dính của Tô Dương còn mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của Long Thần, dọc theo con đường này, hắn vẫn truy đuổi Long Thần sít sao, không chết không thôi. Sau mỗi lần hấp thu Địa Ngục Truy Hồn điện, thì Long Thần sẽ ở bên ngoài chủ thành đợi hắn, tiếp đó là giao chiến kịch liệt. Theo tốc độ Long Thần tăng lên, còn có sự tiến hóa của Chân Võ Đế phách, sức chiến đấu của hắn từng bước lên cao.
"Đã đi hết tám mươi cái chủ thành, còn dư lại hai mươi cái nữa, bây giờ ta..."
Ở giữa không trung, Long Thần không sử dụng Huyết Độn, toàn thân hóa thành một tia chớp màu vàng, xông về phía chủ thành đằng trước. Lấy tốc độ hiện giờ của hắn, đã vượt qua Thần Vũ cảnh tầng bốn, cho dù là Thần Vũ cảnh tầng năm cũng có rất nhiều người không phải là đối thủ của hắn. Đây chính là hiệu quả rèn luyện của Địa Ngục Truy Hồn điện.
Ở trên không một chủ thành, Long Thần không chờ thấy Tô Dương. Hiện tại Long Thần đang ở giây phút đột phá mà Tô Dương lại không tới, chuyện này khiến hắn rất kỳ quái. Chẳng lẽ Tô Dương từ bỏ rồi, nhưng Long Thần nhanh chóng biết được, hóa ra Tô Dương không có từ bỏ, mà chặn hắn ở chủ thành tiếp theo.
Ở trong rừng cây này, ánh mắt Tô Dương như phun lửa, nhìn chằm chằm Long Thần, nói: "Ngươi đi qua từng cái chủ thành lấy một món đồ gì đó đúng không, cho nên ta lượn quanh nơi này chờ ngươi. Ta muốn xem thử một chút, đồ chưa thể vào tay, ngươi sao có thể chạy trốn."
Nhưng không thể không nói, Tô Dương đến lần thứ tám mươi mới phản ứng được, thật sự là có chút chậm.
"Thật là một tên ngu xuẩn." Trả lời Tô Dương là một tiếng cười nhạt của Long Thần. Những ngày qua hắn đã rèn luyện đủ rồi, mà bây giờ thời điểm đã đến, gia chủ Tô gia này vừa hay đưa lên cửa.
Không nói hai lời, Long Thần rút Xích Huyết Thiên Hoang ra. Siêu cấp thần binh này vừa xuất hiện, đã tạo thành chấn nhiếp cực lớn với Tô Dương. Nơi này là một địa phương cách chủ thành mười mấy dặm, động tĩnh chiến đấu có thể sẽ kinh động tới phía chủ thành.
Tô Dương cảm giác được, dọc theo con đường này, tất cả mọi mặt Long Thần đang lặng lẽ tiến bộ, đã nhanh chóng đạt tới trạng thái khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp. Trên thực tế, Long Thần chỉ cần đột phá một tầng giấy mỏng, là có đủ năng lực đánh chết Tô Dương rồi.
"Tự tìm đường chết, lần này ngươi chạy đằng trời." Tô Dương nổi giận gầm lên một tiếng, ngọn lửa màu tím phóng lên cao, lông chim hư ảnh bao quanh toàn thân hắn. Đôi cánh Tử Hỏa hoàn toàn mở rộng sau lưng hắn, giúp hắn lơ lửng trong không trung, tốc độ và độ linh hoạt tăng lên cực kỳ nhiều.
"Tử Hỏa Luyện Ngục Quyền."
Một quyền đánh ra, công kích của Tô Dương giống như đúc của Tô Mặc, vì bọn họ là võ giả cùng cấp bậc.
"Cẩn thận." Trong Thái Hư Cảnh, Diệp Hiên nhắc nhở.
Đây là công kích thần cấp tứ phẩm, là công kích mà cường giả Tô giả thường sử dụng nhất, ra tay một cái là có một vòng xoáy lửa vây khốn Long Thần, đồng thời cũng có ý chí võ đạo đánh xuống.
"Quá chậm."
Tia chớp màu vàng từ mỗi một bộ phận trên thân thể Long Thần tràn ra, trong nháy mắt che phủ toàn thân hắn, khiến hắn hóa thành một lôi đình kim sắc. Lôi đình này gào thét một tiếng, đột nhiên lóe lên, rồi rời khỏi phạm vi của Tử Hỏa Luyện Ngục Quyền.
"Nhất Kiếm Phiêu Huyết."
Lôi đình kim sắc lượn quanh không trung tạo ra một đường vòng tròn. Sau khi Tô Dương thi triển quyền pháp xong thì lập tức vọt tới trước mặt hắn.
"Tốc độ nhanh thật."
Lúc này Tô Dương đã hoàn toàn bị Long Thần dọa sợ. Tốc độ kinh khủng kia của Long Thần chí ít phải nhanh hơn trước mười lần rồi, thậm chí trên trăm lần. Tốc độ kinh khủng như vậy, hoàn toàn nằm ngoài hiểu biết của Tô Dương.
"Hắn sao lại có được loại tốc độ như thế này, sao lại trở nên mạnh mẽ như thế. Chẳng lẽ có liên quan đến vật trong các chủ thành kia." Tô Dương kinh hãi tái mặt. Trước mắt hắn bây giờ là một luồng ánh sáng đỏ như máu, hắn liều mạng tránh ra, cuối cùng tránh thoát Nhất Kiếm Phiêu Huyết. Mũi kiếm của Long Thần sượt qua sợi tóc của hắn, khiến cho búi tóc gọn gàng của hắn tung ra, biến Tô Dương thành bộ dạng tóc tai bù xù, thoáng nhìn như ma quỷ.
"Long Thần."
Tô Dương giận dữ, thần nguyên cuồng bạo màu tím đánh bay Long Thần ra ngoài. Long Thần loạng choạng trong không trung rồi đứng vững lại, không nói hai lời, dùng tốc độ siêu tuyệt, vọt tới phía Tô Dương lần nữa.
Đây là một trận chiến giằng co, bởi vì Tô Dương có phần mạnh hơn trên phương diện lực công kích, còn Long Thần lại có ưu thế trên phương diện tốc độ, khiến cho Tô Dương hoàn toàn không thể giam cầm hắn. Chân Võ Đế phách được mở ra, Long Thần cũng không biết là lần thứ mấy chiến đấu với Tô Dương, mỗi một lần chiến đấu, hắn đều có lĩnh hội của mình, thần nguyên cũng có tiến bộ, Phồn Tinh cảnh càng ngày càng thành thục, đạo của mình, cũng dần dần bị Long Thần tìm ra.
"Cũng đến lúc rồi..." Trong lúc chiến đấu, Long Thần lâm vào một trạng thái vong ngã, Tô Dương trong cảm giác của hắn lúc này không phải là địch nhân, mà là một cái máy, Tô Thần thông qua cái máy đối luyện này, thu được rất nhiều thứ mình muốn.
"Thí Thần Kiếm Trận mạnh nhất của ngươi sao còn chưa dùng tới." Tô Dương gào thét mắng, hắn không cách nào tiếp cận để giết Long Thần, tốc độ đối phương quá nhanh, có thể lướt qua tất cả công kích của hắn, thật sự là mất hứng.
"Sắp..."
Long Thần chìm trong minh ngộ, dưới sự quan sát của Chân Võ Đế phách, hắn cảm thấy từng cái động tác của Tô Dương đều bị hắn nhìn thấu. Trong quá trình này, Long Thần cảm giác được thần thức, thiên nhân hợp nhất còn có ý chí võ đạo, những thứ này đều là thứ tiếp theo hắn phải học tập.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Phồn Tinh cảnh viên mãn.
"Nên là như vậy..."
Vào lúc này, Long Thần cầm trường kiếm trong tay nhanh chóng lui về phía sau. Trong lúc chiến đấu với Tô Dương, tất cả các phương diện của hắn đều thăng hoa, Phồn Tinh cảnh cuối cùng đã đạt tới viên mãn, coi như là đuổi kịp cấp bậc lúc đầu của Diệp Hiên. Phồn Tinh cảnh viên mãn mang tới một điểm tốt trực tiếp chính là thần nguyên của hắn tăng lên, đồng thời phương diện tốc độ của hắn cũng tăng lên.
Trong Thái Hư Cảnh, vô số máu tươi của thú dữ sau khi bị Long Thần tinh luyện thì tràn vào trong thân thể hắn. Một cỗ khí tức mênh mông bộc phát ra từ trên người Long Thần, tiếng nổ đùng đùng, như có một cỗ lực hủy diệt.
"Lại đột phá vào lúc này." Tô Dương bỗng nhiên có một dự cảm xấu. Hiện tại là lúc Long Thần đột phá, chỉ còn một cơ hội cuối cùng này nữa thôi, thực lực của Long Thần vốn đã rất nghịch thiên, nếu như hắn thật sự tiến thêm một bước nữa, Tô Dương cũng không chắc chắn bản thân có thể giải quyết hắn hay không.
"Phượng Hoàng Giáng Thế."
Đây là một chiêu cường đại nhất trong Tử Hỏa Phượng Hoàng Thể. Tô Dương ở giữa không trung mở rộng đôi cánh, ngọn lửa màu tím từ trên người hắn tràn ra, hừng hực thiêu đốt, một con phượng hoàng bọc trong ngọn lửa từ từ hiện lộ ra. Ngọn lửa phóng lên cao, thể tích của Tử Hỏa Phượng Hoàng cũng dần dần gia tăng. Trong thời gian ngắn, Tử Hỏa Phượng Hoàng kia phát ra một tiếng rít, xông lên tận trời rồi đột nhiên lao xuống, mang theo khí thế thiên địa. Long Thần ngẩng đầu nhìn lên, còn chưa lao xuống Tử Hỏa Phượng Hoàng kia đã đốt trụi rừng cây, khiến cho mặt đất chỉ còn lại những vết nám đen rải rác, thậm chí cả đất bùn cũng sắp hòa tan.
"Loại cảm giác này..." Dưới một chiêu tất sát này của Tô Dương, lòng Long Thần lại tĩnh như mặt hồ. Mặc dù ý chí võ đạo của đối phương mang tới sự chèn ép vô cùng cường đại, nhưng thần võ hồn hình rồng của Long Thần là trời sinh có lực chống cự với sự đè ép này.
Vào lúc này, một cột ánh sáng đỏ chợt hiện lên trong mắt Long Thần.
"Tô Dương, ngươi khinh thường ta nhỏ yếu, còn truy đuổi ta thời gian dài như vậy, có vẻ rất khổ cực rồi. Đã như vậy, thì ta không thể bạc đãi ngươi, cũng nên cho ngươi một kiểu chết huy hoàng nhất."
Nói xong lời cuối cùng, một tiếng gào lớn từ miệng Long Thần phát ra, lan về phía bầu trời, giống như tiếng rồng ngâm, cản trở con đường tiến tới của đối phương. Vào lúc này, Xích Huyết Thiên Hoang trong tay Long Thần đột nhiên đâm vào mặt đất.
Ầm!!
Trận pháp màu đỏ máu bắt đầu từ mũi kiếm của hắn lan tràn ra, trong nháy mắt đã lan ra cả ngàn thước, vố số phù văn hình kiếm xuất hiện trong trận pháp, lóe lên sát khí lạnh như băng. Sức mạnh cuồng bạo của Long Thần tràn vào trong Thí Thần Kiếm Trận.
Trong nháy mắt, con Tử Hỏa Phượng Hoàng đang lao xuống kia, giống như bị Thí Thần Kiếm Trận của Long Thần trói buộc.
"Hai lần trước không thể giết chết các ngươi, không phải vì Thí Thần Kiếm Trận này không mạnh, mà vì Long Thần ta không có đủ chân nguyên. Lần này thì..." Xích Huyết Thiên Hoang trong tay đột nhiên vung lên.
"Kiếm Hải."
Trong phạm vi hơn ngàn thước, chỉ cần nằm trong sự khống chế của Thí Thần Kiếm Trận, thì đều có vô số phù văn hình kiếm hóa thành lợi kiếm màu đỏ máu, phóng lên cao. Từ đất lên tới trời, một cột trụ do tỷ tỷ kiếm khí tạo thành, nhìn qua giống như cột chống trời, trong chủ thành cách đó không xa cũng có không ít người nhìn thấy hình ảnh này.
"Đó là cái gì."
Hình như là cây cột nối liền trời và đất, màu đỏ máu, thật là đẹp mắt..."
"Cỗ khí tức này..."
Ở trong thành chủ, mọi người bàn tán xôn xao.
Kiếm Hải phóng lên cao, tiếng rít của Tử Hỏa Phượng Hoàng phóng xuống.
"Lần đầu tiên không thể giết chết, vậy thì lần thứ hai cũng không thể." Tô Dương gầm thét, thần nguyên toàn thân cháy hừng hực. Nếu Tử Hỏa Phượng Hoàng này đáp xuống mặt đất, có thể tạo thành động đất siêu cấp trong phạm vi mười mấy dặm, Tô Dương có đầy đủ tự tin với uy lực của một chiêu này.
Hắn tự tin có thể đánh vỡ Kiếm Hải phía dưới.
Nhưng vào lúc này, trong Kiếm Hải vô tận kia, Tô Dương hoảng hốt nhìn thấy một hình ảnh thần long huyết sắc. Nhìn kỹ lại thì thấy trên đầu thần long này có một sừng dài cực kỳ nhọn, trong Kiếm Hải, thần lòng có cái sừng nhọn kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
"Đây là cái gì."
Tô Dương hoảng sợ tái mặt, ánh mắt thần long này mang tới cho hắn một loại cảm giác vô cùng sợ hãi. Hắn biết nó đang nhìn mình, mà Tô Dương lúc này đã không còn đường lui.