Long Huyết Chiến Thần (Dịch)

Chương 417 - Tử Chiến Lâm Tử Thần

Nội tâm Lâm Tử Thần chấn động mãnh liệt, hai chân bất giác lùi lại một bước. Lâm Phách Thiên đứng trên công thành thậm chí ngã ngồi dưới đất, vẻ mặt hiện rõ thần sắc không dám tin tưởng.

Long Thần trở về?

Mặc dù đại hoàng tử Lâm Phách Thiên không có tận mắt nhìn thấy tình cảnh lúc trước nhưng mà danh tiếng người này như sấm bên tai. Thiên hạ đồn đãi thực lực Long Thần không mạnh nhưng hắn đã tạo ra rất nhiều chuyện không tưởng tại Thương Ương quốc. Khi đó hắn chỉ là võ giả Thiên Hà cảnh đệ tứ trọng lại dám giết chết Cửu hoàng tử Thiên Hà cảnh đệ lục trọng. Sau đó trong quá trình chạy trốn tiếp tục đánh chết sau đại thống lĩnh Hoàng Thành thủ vệ quân, diệt tuyệt Uy tộc, cuối cùng may mắn thoát khỏi Lâm Tử Thần truy sát. Nghe chính Lâm Tử Thần nói lại Long Thần còn có bản lĩnh chống đỡ một đoạn thời gian ngắn.

Nhân vật truyền kỳ này quay trở lại Bích Ương hoàng thành khẳng định không phải là chuyện tốt đối với hoàng tộc. Mà ví dụ rõ ràng nhất chính là Kiếm Ma đột ngột tử vong, thì ra là chết ở trong tay hắn. Vậy thì hai gốc linh dược Thiên giai chắc chắn đã bị Long Thần đoạt đi.

Cho đến bây giờ Lâm Phách Thiên mới hiểu được mình đã bị Long Thần lừa gạt ngay từ đầu. Cái gì mà đổi linh dược Thiên giai lấy một gã thủ hạ đắc lực? Thật ra linh dược Thiên giai đã trong tay hắn từ lâu rồi. Hết thảy chỉ là đùa bỡn mưu kế mà thôi.

Thế nhưng Lâm Phách Thiên vắt óc suy nghĩ nguyên nhân sâu xa trong đó, cuối cùng mới nhớ ra một nghi điểm đó là đệ nhất thống lĩnh. Lấy thực lực Long Thần đã giết được Kiếm Ma, vậy thì giết đệ nhất thống lĩnh cũng dễ dàng hơn nhiều. Nếu vậy đây chính là kế hoạch thúc đẩy hắn mâu thuẫn với Lâm Tử Thần.

"Mục tiêu của hắn tất nhiên là Lâm Tử Thần. Tên này đúng là to gan lớn mật, tâm tư kín đáo. Không ngờ hắn dám lẻn vào hoàng cung làm đủ thứ chuyện tày trời."

Sắc mặt Lâm Phách Thiên tái nhợt, càng nghĩ càng kinh hãi.

Trên thực tế, Long Thần Lâm còn nhỏ tuổi hơn Tử Thần đã có thực lực kinh khủng như thế. Chẳng những đầu óc thông minh mà thiên phú tu luyện cũng vượt xa người thường. Lâm Phách Thiên bắt đầu hoài nghi không biết Lâm Tử Thần có phải là đối thủ của hắn hay không.

Bản thân Lâm Tử Thần cũng kinh hãi không nói nên lời, sau khi xác nhận đúng là Long Thần mới trầm giọng nói:

"Thì ra là ngươi, Long Thần, ngươi rất to gan. Lúc trước lẻn vào hoàng cung, nay lại lộ diện rốt cuộc có ý đồ gì?"

"Ha ha, chủ yếu là muốn dẫn người ra ngoài, đi đến nơi nào đó không có Kiếm Hoàng là được rồi. Chỉ như vậy ta mới có thể giết người, đạo lý rất đơn giản đúng không?"

Long Thần cười lạnh nói.

"Không trách được đêm hôm đó cái tên ngu xuẩn Lâm Phách Thiên tìm tới tận cửa quấy rối. Thì ra là người giở trò quỷ, nói thật ra ta cũng phải bội phục bản lĩnh của ngươi. Nhưng ngươi xuất đầu lộ diện quá sớm, muốn giết ta thì tới đây!"

Lâm Tử Thần nói xong liền thu tay lại chuẩn bị một trận ác chiến.

"Hiện tại không giống lúc trước, ta sẽ giết người trước mặt vạn người chứng kiến. Những ai từng đắc tội Long Thần ta đều không có kết quả tốt. Ta sẽ cho mọi người biết được ai mới là cao thủ trẻ tuổi lợi hại nhất Thương Ương quốc."

Tiếng nói Long Thần càng lúc càng lớn, thanh âm vang vọng trên khắp chiến trường, chiến ý dào dạt.

Kể từ hôm nay cư dân Khương thành sẽ nhớ kỹ cái tên Long Thần. Một mình hắn lại dám khiêu chiến hai vị hoàng tử đúng là muốn chết rồi.

Ba nghìn Quỷ Mã trọng ký và tám vị tướng lĩnh kinh hãi nói không thành lời.

Hoàng Thành cấm vệ quân và thủ vệ quân là hai thế lực cạnh tranh lẫn nhau, thời điểm sáu đại thống lĩnh thủ vệ quân chết ở trong tay Long Thần bọn họ đã tổ chức ăn mừng một bữa lớn.

Không ngờ rằng chỉ cách một đoạn thời gian Long Thần đã quay trở lại giết chết Kiếm Ma, trộm đi linh dược Thiên giai, sau đó còn dẫn dụ Lâm Tử Thần ra ngoài để tìm cách hạ sát.

Lúc này tám đại tướng lĩnh quay mặt nhìn nhau, không một ai nghĩ ra được chủ ý nào tốt.

"Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Những người khác vội vàng hỏi.

"Long Thần có thể giết chết Kiếm Ma đại nhân hẳn là đủ sức liều mạng với Tứ hoàng tử. Chúng ta phải mau chóng quay về bảo vệ đại hoàng tử. Tuy rằng hắn đã thất thế nhưng bây giờ nhìn lại vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ."

Tướng lĩnh Tiền Giang trầm giọng nói.

"Làm sao được? Tứ hoàng tử giết yêu thú Địa giai cửu phẩm dễ dàng như thế. Lấy thực lực của hắn chẳng lẽ đánh không lại Long Thần?"

Tiền Giang mới vừa nói xong lập tức có người biện luận.

"Ta cũng không tin, Tứ hoàng tử Lâm Tử Thần quả thực là truyền thuyết. Phụ thân ta nói không tới năm năm nữa hắn sẽ có thể đạt tới cảnh giới của Kiếm Hoàng."

"Bây giờ không phải là thời điểm tranh cãi, thừa dịp hắn đang bận tâm đối phó Long Thần chúng ta mau chóng rút lui."

Tiền Giang vội vàng cắt đứt lời nói của bọn họ.

Đội quân Quỷ Mã trọng kỵ rút về phương thành, chiến trường to lớn chỉ còn lại hai người Long Thần và Lâm Tử Thần. Tất cả mọi người đứng trên tường thành quan sát một màn vô tiền khoáng hậu này.

Đây là một trận chiến đỉnh cấp, Long Thần và Lâm Tử Thần đều là thiên tài trẻ tuổi đệ nhất Thương Ưng quốc. Cả hai nắm trong tay các loại chiến sỹ Thiên giao chiến lực vượt xa cao thủ đồng cấp.

Hai người nhanh chóng tăng cường khí thế, lúc ban đầu thực lực Long Thần chỉ là Thiên Hà cảnh đệ bát trọng nên tạm thời không bằng Lâm Tử Thần.

"Thiên Hà cảnh để bát trọng, không biết tự lượng sức mình."

Lâm Tử Thần cười lạnh nói. Chân khí Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng bạo phát ép tới Long Thần, không gian chung quanh hắn lập tức nhấc lên một mảng bụi mù dày đặc.

Long Thần không nói gì, âm thầm thi triển Long Hồn biến thân, long lân và gai xương bén nhọn trồi lên bao trùm toàn thân hắn. Lực lượng và khí thế theo đó không ngừng kéo lên đối chọi với Lâm Tử Thần.

"Chân khí rất cường đại, ngươi đã đạt tới Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng rồi?"

Cảm giác thực lực Long Thần bắt đầu gia tăng, Lâm Tử Thần nhíu mày lẩm bẩm. Chỉ có điều nhiêu đó còn chưa họ được hắn, thực lực Long Thần thể hiện tương đối mơ hồ, lúc cao lúc thấp rất khó đoán định. Nếu muốn biết rõ thực hư thì phải đích thân ra trận mới biết được.

"Cho dù chân khí tương đương ta cũng vậy tôi. Ta đây là Kiếm Võ giả có thể bộc phát chân khí mạnh gấp ba lần. Ngươi lấy cái gì so sánh với ta?"

Lâm Tử Thần cười vang, tiếng cười quanh quẩn trên không trung, truyền vào tại tất cả mọi người trên tường thành.

Cư dân Khương thành và tướng lĩnh Quỷ Mã trọng ky nhìn chăm chú hai người bọn họ, lắng tai nghe hai người nói chuyện với nhau chỉ sợ bỏ sót thời khắc quyết định cực kỳ trọng yếu đối với tương lai Thương Ưng quốc.

"Long Thần đúng là rất mạnh, Lâm Tử Thần chưa chắc thắng được hắn. Nói cách khác, hắn đã tăng cường lên tới Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng từ lâu rồi? Tâm tính đủ nhẫn nại nhưng mà Lâm Tử Thần là Kiếm Võ gia chiến lực nghịch thiên, trong tay lại có Đế Hoàng kiếm. Long Thần vốn không phải là đối thủ của hắn."

Nói thật ra Lâm Phách Thiên thật sự hi vọng Long Thần có thể giết chết Lâm Tử Thần, cứ như vậy hắn sẽ ngồi yên trên cái ghế Thái tử Thương Ương quốc rồi.

Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Long Thần không có giết hắn.

Lúc này mọi người đều tập trung vào người Long Thần. Bởi vì phần lớn đều cho rằng Lâm Tử Thần mạnh hơn đối phương rất nhiều.

"Ngươi nói là chân khí của ta không bằng ngươi?"

Long Thần cười nhạt nói.

"Đạo Tâm chủng ma, lên!"

Long Thần bắt đầu thi triển Đạo Tâm chủng ma đệ nhị trọng. Lực lượng mà chúng xuất hiện kéo theo chân khí dâng lên như bão táp, thoáng một cái đã vượt qua Lâm Tử Thần. Cô khí thế khổng lồ triệt để chèn ép đối phương một đầu.

"Cái gì? Đệ nhị trọng Đạo Tâm chủng ma?”

Lúc này Lâm Tử Thần thật sự kinh hãi rồi. Coi như là Long Thần đạt tới cảnh giới Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng cũng không thể làm khó hắn. Nhưng mà chiến kỹ Đạo Tâm chủng ma đệ nhị trọng lại là khái niệm khác, chỉ cách nhau vài lượt hô hấp nhưng chiến lực song phương đã thay đổi hoàn toàn.

Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn là người dẫn đầu trong nhóm võ giả thế hệ trẻ, thế mà hôm nay bỗng nhiên bị Long Thần vượt qua nên trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Xem ra người đã gia nhập Thiên Ma cung, lại còn được truyền thừa Đạo Tâm chủng ma. Lấy thực lực ngươi bây giờ hắn là đệ tử cao cấp nhất Thiên Ma cung. Ta nghe nói Thiên Ma cung có một thanh Đế Ma kiếm đồng cấp với Đế Hoàng kiếm, nhà người có tư cách nhận được không?"

Ngữ khí Lâm Tử Thần đầy tính khiêu khích.

Trong mắt hắn Long Thần chỉ là người ngoài cùng đường lỡ bước mới gia nhập Thiên Ma cung, nhận được Đạo Tâm chủng ma đã coi như là may mắn lắm rồi. Về phần Đế Ma kiếm là bảo vật trấn phái Thiên Ma cung chỉ có người nào đảm nhiệm chức vị cung chủ mới có tư cách nhận lấy nó.

Thế nhưng lần này đúng là hắn phán đoán sai lầm rồi, thời điểm hắn lấy ra Đế Hoàng kiếm thì trong tay Long Thần cũng xuất hiện một thanh kiếm đen tuyền. Long Thần chỉ kiếm vào mặt hắn, cười nói:

"Thật là xấu hổ, vô tình người đã đoán đúng rồi. Ta chính là muốn dùng Đế Ma kiếm lấy mạng của ngươi.”

Đế Hoàng kiếm vừa ra lập tức hù dọa cả đám người, trong lòng mọi người luôn nghĩ rằng Đế Hoàng kiếm là đệ nhất thần binh của Thương Ương quốc, trên đời này đã không còn vũ khí nào có thể so sánh với nó. Không nghĩ tới Long Thần lại có được một thanh thần binh đồng cấp với Đế Hoàng kiếm.

Lâm Tử Thần vốn tưởng rằng có thể đánh chết Long Thần dễ dàng, chỉ là Đế Ma kiếm và Đạo Tâm chủng ma xuất hiện khiến cho nội tâm hắn trầm trọng dị thường.

Thực lực Long Thần là Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng, cộng thêm Đạo Tâm chủng ma và Đế Ma kiếm đã mạnh hơn hắn không ít. Hơn nữa điều này chứng minh Long Thần là người thừa kế ngôi vị cung chủ Thiên Ma cung. Thực lực và thân phận đều không kém so với hắn.

Bình Luận (0)
Comment