Long Huyết Chiến Thần (Dịch)

Chương 426 - Kiếm Hoàng Quỷ Dị

Tiểu Long chậm rãi đứng yên, từ từ tiến vào trạng thái chiến đấu. Tâm tình hắn cũng ổn định

hơn Long Thần nhiều. Lúc này trong ánh mắt của hắn chỉ có hưng phấn dào dạt.

Ô ô ô! "Thần ca ca, Tiểu Long nói hắn sẽ ủng hộ ngươi hết mình cho dù gặp phải chuyện gì đi nữa." Linh Hi lập tức phiên dịch.

"Rất tốt, lên đường thôi! Cố gắng phấn đấu vì tương lai tươi đẹp của chúng ta."

Long Thần cười phá lên, tiếng cười quanh quẩn khắp rừng cây kích phát ý chí chiến đấu của mọi người. Sau đó hai người một sói phóng chạy như bay theo phương hướng Bích Ương hoàng thành.

Long Thần biết đang có người chờ mình ở nơi đó.

Thời gian gần hai tháng cũng đủ lâu rồi.

Trận chiến cuối cùng này chắc chắn nhấc lên một tràng phong bao bão táp cuốn khắp Thương Ưng quốc, thậm chí lịch sử đế quốc cũng sẽ thay đổi.

Kể từ khi Tứ hoàng tử Lâm Tử Thần tử vong, không khí trong Hoàng thành đã biến hóa rất quỷ dị. Tất cả người dân đều nhận thấy tình hình khác thường, ai nấy đêm ngày lo sợ đóng cửa ẩn núp trong nhà.

Mấy ngày qua chuyện tình Long Thần đã truyền khắp Bích Ương hoàng thành, bây giờ tùy tiện tìm một người hỏi thăm cũng biết chuyện hắn lẻn vào hoàng cung giết đại thống lĩnh, lợi dụng mưu kế dụ dỗ Lâm Tử Thần ra ngoài để truy sát.

Có thể nói danh tiếng Long Thần lúc này đã vang đi khắp Thương Ương quốc, không ai không biết. Mỗi chuyện hắn làm đều dẫn đến hành động cực lớn, cho dù đối mặt với hiểm nguy cuối

cùng vẫn trốn thoát, thậm chí không ít lần giết ngược địch nhân.

Mà tuyên ngôn cuối cùng của hắn khiến cho người dân tại Bích Ương hoàng thành kinh hãi triệt để. Tất cả mọi người đều biết hắn sắp trở lại Bích Ương hoàng thành khiêu chiên đệ nhất cường giả. Ngay cả thế lực cao tầng cũng phải kinh tâm động phách vì cầu phát ngôn điên cuồng này.

Ở trong mắt bọn họ, Long Thần đã là cường giả định cấp Thương Ương quốc. Thực lực hắn đã tiếp cận Kiếm Hoàng và Thiên Ma cung chủ Triệu Thanh Vân.

Dĩ nhiên rất nhiều người đã biết thân phận thật sự của hắn.

Từ thời điểm hắn cầm Đế Ma kiếm thi triển ba đại bi điển đã chứng minh hết thảy, những người có một chút đầu óc đều biết hắn sẽ là nhân vật kế nhiệm Thiên Ma cung. Lâm Tử Thần và Long Thần chiến đấu chính là đại biểu cho tương lai Thương Ương quốc. Đến khi Lâm Tử Thần đã mang đến cho hoàng tộc áp lực quá lớn.

Điều này đại biểu Thiên Ma cung dần dần cường thế, nếu như Long Thần không chết thì không lâu nữa thế lực hoàng tộc sẽ bị suy giảm nghiêm trọng. Trong tương lại rất khó tránh khỏi kết cuộc bị Thiên Ma cung thay thế, hoàng tộc sẽ đối mặt với nguy cơ diệt tộc cũng không phải nói chơi.

Lúc này Bích Ương hoàng thành im lặng đến đáng sợ, không khí trầm trọng ngạt thở, chỉ có vài đội ngũ thành vệ quân đi lại canh gác trên đường phố.

Đại hoàng tử đã báo lại tin tức Long Thần khiêu chiến Kiếm Hoàng, nhưng lại không có nói rõ thời gian cụ thể. Vì thế tất cả mọi người đều lo lắng chờ đợi, thời gian gần hai tháng chẳng những dư luận không có giảm bớt, ngược lại còn có khuynh hướng dần dần mở rộng, càng đồn càng ác liệt.

Trong một quán trà nho nhỏ lúc nào cũng có vài ba nhóm người to nhỏ thảo luận.

"Trương huynh, tại sao hôm nay hăng hái tới nơi này uống trà vậy? Thường ngày người vẫn đóng cửa tu luyện không chịu ra ngoài mà?" Một người nam tử trung niên đứng lên chào hỏi.

"Còn tu luyện cái rắm, căn bản là tĩnh tâm không nổi. Ta cố ý tới trà lâu nghe ngóng tin tức, Thiên Ma cung Long Thần đã xuất hiện chưa?" Gã nam tử mới tới nhỏ giọng hỏi.

"Vẫn chưa có động tĩnh, không phải là hắn đánh đòn gió rồi bỏ chạy mất dạng rồi chứ?" Nam tử trung niên kia cười nói.

"Sự tình Long Thần khiêu chiến Kiếm Hoàng đã lan truyền đi khắp Hoàng Thành rồi. Không biết hắn rốt cuộc có tới hay không, tới bây giờ cũng gần hai tháng rồi tại sao hắn vẫn chưa xuất hiện? Trần huynh, ngươi nói Long Thần định lừa gạt mọi người sao?"

"Rất khó nói, nghe nói hắn muốn báo thù cho một người huynh đệ, hẳn là không sai đâu. Ta nghe nói bên phía Hoàng Thành đã chuẩn bị đầy đủ đội hình nghênh đón. Có lẽ chúng ta phải đợi thêm một tháng nữa, đến lúc đó mới có thể đưa ra kết luận chắc chắn.”

"Kiếm Hoàng bệ hạ bị hắn giết hai nhi tử tại sao không tự mình đánh tới Thiên Ma cung?" Gã nam tử nói ra nghi ngờ của mình.

"Ta cũng không biết, có lẽ hắn muốn đợi Long Thần. Nghe nói tính cách Long Thần rất ương ngạnh, nói được là làm được. Thôi kệ, dù sao cũng không đánh tới chúng ta, cứ việc ngồi uống trà từ từ chờ đi!"

Lúc này trong hoàng cung đang là thời điểm lâm triều, chỉ là trước kia phát sinh đại sự khiến cho bầu không khí nặng nề dị thường.

Khương thành tại phương bắc đã dẹp xong loạn yêu thú, Thương Ương quốc vốn phải được hưởng thụ yên bình một đoạn thời gian mới đúng. Đây là một nước dùng vũ lập quốc, chỉ cần có đủ lực lượng sẽ có thể giải quyết hết thảy vấn đề. Vì thế lâm triều chỉ là truyền thống tốt đẹp được truyền lại mà thôi, trên căn bản không có một chút tác dụng thực tế.

Bởi vì đế quốc có Kiếm Hoàng tọa trấn nên Thương Ương quốc thoạt nhìn vô cùng ổn định, xưa nay không có bất kỳ giáo phái nào có năng lực thẩm thấu vào trong nội bộ. Luật pháp Thương Ương quốc cũng không đáng nói, chẳng qua là hoàng tộc sử dụng lực lượng mạnh mẽ thống trị, các thành trì khắp nơi đều có cao thủ trấn thủ giữ gìn tính ổn định của cả nước. Mà đại đa số quốc gia tại Long Tế đại lục đều dùng đến phương thức cai trị này.

Lúc này những quan viên đang tùy tiện hồi báo tình huống tại quận thành do mình quản lý, hầu như không có chuyện gì khác thường. Còn lại hai đại gia tộc cũng ít khi lên tiếng, Công Tôn gia chủ suy nghĩ rất lâu mới tiến lên một bước nói:

"Bệ hạ, gần đây Hoàng Thành xuất hiện rất nhiều người từ nơi khác đến, trong vòng mười năm chưa từng xảy ra tình huống như thế này rồi. Bởi vì chuyện này phát sinh dẫn đến Hoàng Thành rối loạn trị an, khắp nơi đều có thanh âm bàn tán không tốt."

Kiếm Hoàng ngồi trên ngai vàng, hai mắt nhắm lại tựa như mệt mỏi ngủ thiếp đi. Công Tôn gia chủ nói chuyện cũng không thể làm hắn lay động. Sau khi Công Tôn gia chủ nói xong, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, thần thái cực kỳ bình tĩnh.

Các thần tử vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Kiếm Hoàng.

Nếu như Long Thần có mặt ở đây nhất định sẽ thất kinh, bởi vì lúc này trong mắt Kiếm Hoàng không phải màu đen như đêm hôm trước, mà lại có màu hoàng kim cao quý.

Khí tức Kiếm Hoàng cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, từ âm nhu, quỷ dị biến thành bá đạo, chính khí dào dạt. Tất cả mọi người đều kính sợ im lặng không dám thở mạnh.

Thương Ương quốc vốn lưu truyền một tin đồn, đó là Kiếm Hoàng tu luyện bí điện bí mật nên tròng mắt có thể thay đổi màu sắc. Ban ngày thì màu vàng, buổi tối là màu đen. Trên thực tế chỉ có những người thân cận với hắn mới biết rõ thực hư trong đó.

Kiếm Hoàng lạnh nhạt nhìn qua Công Tôn gia chủ.

Công Tôn gia chủ không chịu nổi áp lực, thân thể khẽ run rẩy lùi về hàng ngũ.

"Như vậy sao? Ta biết bọn họ nói cái gì rồi, hẳn là muốn đợi cái tên Long Thần kia tới khiêu chiến ta đúng không?" Kiếm Hoàng nói gằn từng chữ, thanh âm bình thản không có một chút tức giận.

"Quả thật như thế!" Công Tôn gia chủ gật đầu thừa nhận, những người từ bên ngoài đột nhiên tới Hoàng thành hiển nhiên là tới xem náo nhiệt. Đây là một trận chiến đỉnh cấp, bọn họ làm sao bỏ qua cơ hội hiếm thấy này?

Kế tiếp bầu không khí lại rơi vào trầm mặc một đoạn thời gian ngắn.

"Thế này đi!"

Kiếm Hoàng bỗng nhiên nhàn nhạt nói: "Công Tôn, người dẫn thuộc hạ đi giết toàn bộ những kẻ muốn xem náo nhiệt, chồng chất thi thể ngoài của thành cho ta. Bản thân ta muốn nhìn xem còn ai dám to nhỏ bàn tán loạn nữa."

Ngữ khí của hắn rất nhẹ nhàng, tựa hồ đây chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Tất cả mọi người hít vào một hơi lạnh lẽo, không nhịn được cảm giác da đầu tê dại. Thế nhưng, bọn họ lại biết đây là tính cách Kiếm Hoàng, những năm này bọn họ đã quen lắm rồi.

"Tuân lệnh!" Công Tôn gia chủ lĩnh mệnh vội vàng lui ra, chỉ cần lâm triều kết thúc khắp Hoàng Thành sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu cực kỳ tàn ác. Trong lòng rất nhiều người lo lắng, bất an không dám nói thêm một câu.

"Các ngươi nói xem, tại sao đã hai tháng rồi nhưng cái tên Long Thần kia vẫn chưa xuất hiện. Ta không muốn đợi nữa, Phách Thiên, tin tức do người mang về, ngươi nói đi!" Ánh mắt Kiếm Hoàng lại quét sang đại hoàng tử Lâm Phách Thiên.

Lâm Phách Thiên cắn răng mạnh mẽ trấn định tinh thần. Kể từ khi Lâm Tử Thần chết đi, tính tình Kiếm Hoàng càng thêm hỉ nộ vô thường. Đoạn thời gian này hắn đã giết không ít người rồi, cho nên nội tâm hắn bỗng dưng sinh ra khiếp đảm đối với phụ hoàng của mình.

"Ban đầu thực lực Long Thần chi mạnh hơn Tứ đệ một chút mà thôi, hắn không phải là kẻ ngốc tự nhiên biết rõ đánh không lại phụ hoàng. Ta nghĩ là hắn quá tự tin, hoặc có thể nói là tự cao tự đại, có lẽ hắn muốn tu luyện lên tới Thông Thiên cảnh rồi mới dám xuất hiện khiêu chiến phụ hoàng. Chỉ có điều Thông Thiên cảnh đâu phải muốn là được, ít nhất cũng phải tu luyện mười mấy năm, vì thế ta suy đoán hắn chỉ tung tin đồn nhảm. Long Thần tuyệt đối không dám đến!"

Sau khi Lâm Phách Thiên nói xong lập tức lui xuống, cúi đầu chờ đợi.

Ban đầu hắn ở trong tình thế thập tử nhất sinh cũng không có nghĩ nhiều, chỉ vội vã trở về thông báo tin tức cho Kiếm Hoàng biết. Cho đến cuối cùng lại nhấc lên một trang phong ba dữ dội kéo qua khắp Thương Ưng quốc, hiện tại hắn cảm thấy khả năng này không lớn. Cho dù Long Thần cường đại gấp mười lần cũng không phải là đối thủ Kiếm Hoàng, chênh lệch thực lực song phương quá xa, hắn cũng không ngốc tự mình đâm đầu vào lưới.

"Đại điện hạ nói không sai, ta đoán Long Thần cố ý khiêu chiến là để bệ hạ chờ đợi nhằm kéo dài thời gian, khi đó bên phía Thiên Ma cung sẽ có chuẩn bị đầy đủ. Bằng không lấy thực lực Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng làm sao dám đối chiến cường giả Thông Thiên cảnh? Dù sao người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, ăn nói mạnh miệng là chuyện rất bình thường. Cho nên ta cũng nghĩ rằng hắn đang lừa gạt chúng ta, vốn không có khả năng xuất hiện tại Hoàng thành." Lúc này gia chủ Chu gia cũng lên tiếng phụ họa.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Kiếm Hoàng bỗng nhiên nhếch miệng cười, lạnh lùng nói:

"Thúi lắm, ta biết hắn nhất định sẽ đến."

Kiếm Hoàng nói một câu khiến cho đám thần tử chấn động, trong lúc nhất thời tất cả mọi người câm như hến.

Kiếm Hoàng vừa mới dứt lời, từ bên ngoài đột nhiên xuất hiện một gã thân vệ. Hắn xông thẳng vào Kim Loan điện, kích động nói:

"Khởi bẩm bệ hạ, Long Thần và Yêu Lang xuất hiện bên ngoài thành."

Lời của hắn vang vọng khắp Kim Loan điện, cả đám người vội vàng nghị luận, trên mặt hiện rõ thần sắc không dám tin.

"Hắn tới thật?"

Hai chân Lâm Phách Thiên run rẩy thiếu chút nữa ngã quy xuống đất, mới vừa rồi hắn hạ lời thề son sắt nói Long Thần chắc chắn sẽ không đến. Chỉ là không ngờ Long Thần lại xuất hiện quá nhanh.

"Này, ngươi không có nhìn lầm chứ? Xác định đúng là Long Thần?" Lâm Phách Thiên cắn lưỡi đến chảy máu, cố gắng giữ vững tỉnh táo quát hỏi.

"Tuyệt đối không thể nhìn lầm, trên tường thành có hơn vạn người đều nhìn thấy rõ ràng. Hơn nữa, bên cạnh Long Thần còn có một đầu Yêu Lang, tuyệt đối không sai. Hắn đứng bên ngoài Hoàng thành muốn mời bệ hạ ra ngoài nói chuyện." Gã hộ vệ vội vàng xác nhận lần nữa.

Kiếm Hoàng trầm giọng nói:

"Ngươi nói rõ hơn xem nào, hắn không chỉ muốn mời ta ra ngoài đơn giản như vậy."

Kiếm Hoàng nói một câu khiến tên kia giật mình, làm gì còn dám giấu giếm nửa chữ:

"Tiểu tử kia... tiểu tử kia nói bệ hạ nhanh tới hầu hạ hắn biết đâu sẽ giữ được mạng. Bệ hạ, tiểu tử này to gan lớn mật, không biết sống chết à! Không ngờ hắn lại dám nói ra một câu đại nghịch bất đạo như vậy, chết là đáng!"

Những lời này vang lên trong đại điện, sắc mặt mọi người lập tức tái mét không còn chút máu.

Bọn họ quả thật không nghĩ tới Long Thần ngông cuồng tới trình độ này. Kiếm Hoàng là chúa tể Thương Ương quốc, từ xưa đến nay chưa từng bị vũ nhục một lần nào. Thế mà hôm nay lại bị một nhân vật nho nhỏ lăng nhục trước mặt hàng vạn người, lấy tính cách Kiếm Hoàng khẳng định sẽ bằm thấy hắn thành ngàn mảnh.

Hơn nữa, Long Thần muốn bệ hạ đi hầu hạ hắn để giữ mạng?

Quá mức điên cuồng rồi.

Tất cả mọi người cúi đầu không dám nhìn vào mặt Kiếm Hoàng, bọn họ đương nhiên có thể tưởng tượng được bệ hạ đang tức giận đến mức nào. Lúc này chỉ có thằng ngu chán sống mới chọc giận Kiếm Hoàng.

"Vậy sao? Ha hả!" Nhưng ngoài dự liệu, Kiếm Hoàng chỉ cười khẽ một tiếng, hoàn toàn không có tức giận như bọn họ tưởng tượng.

"Rốt cuộc cũng xuất hiện, làm ta đợi đến nóng lòng."

Kiếm Hoàng mỉm cười đứng lên, chậm rãi cất bước đi ra khỏi Kim Loan điện.

"Cùng đi thôi, đừng để khách nhân chờ lâu!" Kiếm Hoàng đi ngang qua gã hộ vệ báo tin, bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bả vai. Trong một sát na ánh mắt người nọ trợn trừng, thân thể ngã gục xuống đất, nằm im bất động.

Cả đám thần tử đi sau sợ hãi nín thở, trái tim bất giác ngừng đập.

Từ đó có thể thấy được sát ý trong lòng Kiếm Hoàng cực kỳ nghiêm trọng, nụ cười trên mặt hắn chính là nụ cười tử thần, ngưng tụ từ cơn giận lên tới đỉnh điểm. Mọi người cầm như hến, không có ai tiếc thương cho gã hộ vệ kia. Bọn họ đi vòng qua hắn, mục tiêu chính là công thành.

"Cái tên Long Thần kia rất thích chiến đấu ở cổng thành thì phải? Nghe nói thời điểm hắn giết Lâm Tử Thần cũng ở cổng thành. Đúng là tiểu tử thú vị, thế mà ta lại không nhận ra hắn khi gặp ở trong hoàng cung." Kiếm Hoàng đi ở đằng trước thở dài tiếc nuối.

Đoàn người kéo thành hàng dài đi xuyên qua khu phố im phăng phắc.

Tốc độ Kiếm Hoàng đi đường rất chậm, phảng phất như đang hưởng thụ không khí ngưng đọng như thế này. Nhưng lúc này ở trong Hoàng thành đã rối loạn hỏng bét, càng lúc càng nhiều người nghe được tin tức vội vàng chạy đến cửa thành quan sát, đám người đồng chi chít cơ hồ ngăn cản đường đi của Kiếm Hoàng. Đám thân vệ vừa đánh vừa mắng mới mở ra được một lối đi nhỏ cho Kiếm Hoàng và thần tử đi tới.

Trong lịch sử Thương Ương quốc chưa từng xảy ra sự kiện như thế này, đây là trận chiến có thể ảnh hưởng đến tương lai đế quốc đương nhiên bất kỳ người nào cũng muốn đích thân chứng kiến. Tường thành được xây dựng rất lớn, đoàn người nhanh chóng xông lên tìm một chỗ thấy được vị trí phía dưới. Coi như là binh lính dàn hàng ngang cũng không ngăn cản được dòng người hung mãnh, cuối cùng đành phải lắc đầu bất lực âm thầm lui ra.

Kiếm Hoàng dẫn theo các thần tử đi lên tường thành, sắc mặt những người khác vô cùng nghiêm túc. Trên bình nguyên phía đối diện là thân ảnh Long Thần tựa vào hông Tiểu Long, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía Hoàng thành.

Lúc ban đầu hắn đi tới Bích Ương hoàng thành chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt.

Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng cái đã qua mấy năm, khi đó Linh Hi còn có thân thể bình thường. Nhưng lúc này nàng phải dựa vào hắn để tranh thủ một cơ hội cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment