Long Huyết Chiến Thần (Dịch)

Chương 553 - Quái Vật

Thôn Phệ Huyết Giới, đối với Tư Không Kiếm Thánh vẫn còn có năng lực áp chế nhất định. Nhất là Thôn Phệ Huyết Giới Long Thần đến quá mức đột ngột khiến cho Tư Không Kiếm Thánh trong lúc nhất thời ngẩn ngơ. Hắn đang thi triển ra một chiêu mạnh nhất nhưng lại không thể không phân ra một ít chân nguyên áp chế máu huyết, khiến tính công kích giảm đi chút ít!

Nhờ vậy, Kiếm Trần mới miễn cưỡng chặn lại công kích của đối phương.

“Tiểu Lang!”

Ngay khi Tư Không Kiếm Thánh và Kiếm Trần miễn cưỡng cầm cự nhau, Long Thần hướng Tư Không Kiếm Thánh đến gần. Sau một tiếng hô lên của hắn, thân ảnh màu đen của Tiểu Lang từ trong Thái Hư cảnh đi ra. Nó vừa ra, một cỗ hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, giống như sóng triều vậy, trong nháy mắt bắn về phía Tư Không Kiếm Thánh!

Hỏa diễm lạnh như băng khiến cho Tư Không Kiếm Thánh cảm thấy sởn tóc gáy.

“Chạy!”

Đây là ý niệm đầu tiên nảy ra tại trong lòng hắn! Cho tới bây giờ, hắn đã biết, Kiếm Trần hấp dẫn lực chú ý của hắn, mà công kích hỏa diễm của con yêu lang này mới đúng là sát chiêu của bọn họ!

Trốn chạy mà nói mặc dù mất đi thân phận của mình nhưng mà so với giữ mạng còn quan trọng hơn nhiều.

Tư Không Kiếm Thánh nghĩ làm liền làm. Tại thời điếm hắn đang muốn trốn, đột nhiên ngây dại. Bởi vì đúng vào lúc này, Kiếm Trần biến hóa thế kiếm, trong giây lát sử dụng bí quyết chữ Triền, gắt gao quấn chặt Bích Lạc kiếm!

Nếu như hắn còn muốn chạy trốn thì phải buông tha Bích Lạc kiếm, nếu không, Bích Lạc kiếm rời đi, ít nhất phải có mất khoảng thời gian một hô hấp, khi đó hắn sớm đã bị hỏa diễm kia nuốt chửng rồi!

“Con mẹ nó, ta có chiến kỹ luyện thể Vương cấp sơ đẳng, còn sợ cái loại hỏa diễm này nữa sao!”

Tư Không Kiếm Thánh quá mức tự tin. Y trực tiếp rút thanh kiếm sắc bén ra khỏi Kiếm Trần. Lúc này hắn đã trì hoãn thời gian, chỉ có thể dùng Bích Lạc kiếm để ngăn cản Cửu u Ma Tổ Hỏa!

“Bích Lạc Hùng Phong Kiếm!”

Một chiêu kiếm kỹ này chẳng qua là một cái phong luân to lớn, kiếm ảnh điên cuồng chuyển động, trong nháy mắt chặn lại thế công đi tới của Cửu u Ma Tổ Hỏa. Chỉ cần hơi chút ngăn cản, Tư Không Kiếm Thánh có thể chạy trốn được!

“Hai tên tiểu mao tử cũng đám đấu cùng ta!”

Tư Không Kiếm Thánh trong lòng cười lạnh. Hắn đang muốn chạy trốn thì bỗng nhiên sau lưng truyền đến cảm giác nguy hiểm. Hắn nhanh chóng quay đầu lại, một kiếm trận khổng lồ hướng hắn chụp xuống.

“Gì”

Tư Không Kiếm Thánh phát ra một tiếng kêu sợ hãi! Kiếm trận lớn như thế, trong ấn tượng của hắn chỉ có Địa Vũ cảnh mới có thế thi triển được nhưng từ trên lực lượng kiếm trận này mà nhìn, rõ ràng không phải là chân nguyên Địa Vũ cảnh!

Công kích trước sau khiến cho Tư Không Kiếm Thánh tối đa chỉ có thế ngăn chặn một cái. Cho dù là Tru Thiên kiếm trận hay là Cửu u Ma Tổ Hỏa, Tư Không Kiếm Thánh có cảm giác, mình nếu như thừa nhận mà nói cũng sẽ bị thương!

Cái hắn không nghĩ tới chính là bản thân lại bị dồn đến loại trình độ này!

“Hai thằng nhóc con, rất thông minh, để cho ta chịu đựng qua chiêu này, sẽ cho các ngươi sống không bằng chết!”

Trong lòng Tư Không Kiếm Thánh phát ra một tiếng rống giận!

Trong đầu hắn hiện lên bộ dáng Long Thần. Giờ hắn mới biết được, lúc trước là hắn không để ý đến tên tiểu tử này mới đúng là người mang đến cho hắn uy hiếp chân chính.

Kiếm trận và hỏa diễm buộc Tư Không Kiếm Thánh hắn phải thừa nhận một cái hỏa diễm hoàn hảo. Mặc dù kiêng kỵ nhưng Tư Không Kiếm Thánh cũng không cho rằng nó tạo thành uy hiếp gì đó đối với mình, mà phong mang kiếm trận kia có thể nhìn thấy được, nếu như bị đánh trúng cho dù hắn không chết nhưng cũng phải chịu thương tích đầy mình, vô cùng khó coi!

“Đi chết đi!”

Tư Không Kiếm Thánh rống giận một tiếng, Bích Lạc kiếm trong tay đột nhiên huy vũ, hóa thành từng đạo kiếm ảnh cuồng phong, đánh Tru Thiên kiếm trận cho xơ xác, mà bóng ảnh Tru Thiên kiếm trận kia, cũng bị Tư Không Kiếm Thánh chém thành nát bấy.

“Giết hắn rồi sao?”

Tư Không Kiếm Thánh có chút ngoài dự liệu. Hắn tối đa chỉ làm cho đối phương bị trọng thương thôi, dù sao mục đích lúc nãy của hắn chủ yếu là đối phó với Tru Thiên kiếm trận chứ không phải là Long Thần.

Nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng, Tư Không Kiếm Thánh sắc mặt đại biến!

“Ma ảnh phân thân?”

Hiện giờ hắn mới hiểu được, Tru Thiên kiếm trận lúc nãy, dĩ nhiên là do ma ảnh phân thân thi triển! Hắn lúc này đột nhiên quay đầu lại, Cửu u Ma Tổ Hỏa chỉ trong nháy mắt nuốt chửng hắn! Tư Không Kiếm Thánh chỉ trong nháy mắt liền biến thành một hỏa nhân màu đen.

“A!”

Tiếng hét thống khổ bi thảm từ bên trong Cửu u Ma Tổ Hỏa truyền ra. Cánh tay Tư Không Kiếm Thánh còn hiển lộ ở bên ngoài. Lúc này hắn đang điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, chân nguyên toàn thân tạo thành một vòng tròn, ngăn cách Cửu U Ma Tổ Hỏa! Dĩ nhiên cũng có không ít chỗ không ngăn được, cho nên Tư Không Kiếm Thánh mới có thế phát ra tiếng gào thét thảm thiết như vậy.

Cứ tiếp tục như vậy mà nói, Cửu u Ma Tổ Hỏa vẫn không có thể giết chết hoàn toàn Tư Không Kiếm Thánh!

Cửu u Ma Tổ Hỏa mặc dù bị ngăn cách nhưng Tiểu Lang cũng chỉ nắm giữ một tí xíu thôi, hơn nữa cũng chỉ là một phân thân mà thôi.

Thế nhưng, Long Thần sớm đã chuẩn bị kỹ càng.

Ngay tại thời khắc Tư Không Kiếm Thánh bị Cửu u Ma Tổ Hỏa nuốt chửng, chân thân hắn thi triển ra Tru Thiên kiếm trận mang theo lực lượng Kim ô tàn hồn trong nháy mất phù xuống trên người Tư Không Kiếm Thánh, hỏa diễm Kim ô tàn hồn nóng tới cực điểm, mà hỏa diễm Cửu u Ma Tổ Hỏa là lạnh tới cực điểm. Dưới sự chênh lệch lạnh nóng, thân thể Tư Không Kiếm Thánh, dưới Tru Thiên kiếm trận Long Thần sẽ triệt để hỏng mất.

Long Thần trực tiếp dùng Tru Thiên kiếm trận xé rách thân thể hắn, để cho Cửu u Ma Tổ Hỏa xâm nhập vào bên trong thân thể của hắn làm Tư Không Kiếm Thánh phát ra từng tiếng hét bi thảm kinh thiên động địa. Sau ba cái hô hấp, hết thảy đều dừng lại. Lưu lại nơi đó là một cái tượng đá màu đen, đây chính là Tư Không Kiếm Thánh!

Thắng lợi rồi!

Kiếm Trần có chút phản ứng lại. Hắn ngây người ra nhìn cỗ thi thể kia, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện một chút mờ mịt.

Trước kia rơi vào thế hạ phong, sau đó đạt được thắng lợi, kỳ thật chì tại trong một thời gian rất ngắn. Tại nơi này, trong khoảng thời gian này, Kiếm Trần cũng không nghĩ đến mình sẽ thắng. Hắn càng cảm thấy chính là, ba người bọn hắn vào ngày hôm nay nhất định chết chắc, mà Lam Linh Nhi có thể sẽ phải chịu nhục nhã, nhưng hiện giờ thì là đối phương là Tư Không Kiếm Thánh kẻ mạnh nhất đã chết!

Hắn ngẩng đầu, có chút dại ra nhìn Long Thần. Hắn biết mình chỉ có tác dụng kiềm chế thôi, người chân chính giết chết Tư Không Kiếm Thánh chính là Long Thần! Hắn chẳng những có thực lực giết chết người, còn có mưu kế giết người của hắn nữa!

Thời gian nắm chắc rất vừa vặn!

Đầu tiên là bí quyết chữ Triền, tiếp đến là Thôn Phệ Huyết Giới, sau đó là Cửu u Ma Tổ Hỏa và Ma ảnh phân thân, cuối cùng là Tru Thiên kiếm trận. Dưới sự sắp đặt bí mật vậy, Tư Không Kiếm Thánh bởi vì thực lực cường hãn ngăn chặn được Ma ảnh phân thân nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống dưới Tru Thiên kiếm trận Long Thần.

Một trong thập đại Vũ thánh hô phong hoán vũ tại Vũ Minh – Tư Không Kiếm Thánh lúc này đây hóa thành một tượng đá trông rất sống động. Mà tất cả cũng bởi vì thiếu niên ở trước mắt đây!

Kiếm Trần có chút hít thở không thông.

Hắn chợt phát hiện Long Thần hình như so với Long Nguyệt còn kinh khủng hơn. Ít nhất Long Nguyệt còn nằm trong phạm vi hắn có thể hiểu được mà Long Thần ngoại trừ cảnh giới không đủ thì tâm tính, chiến đấu, chiến kỹ của hắn đều đạt tới hoàn mỹ.

Chẳng những Kiếm Trần khiếp sợ mà những người trên Bạch thành lúc này đều hai mặt nhìn nhau. Bọn họ biết lão nhân này, thân phận của hắn ở trong Vũ Minh cao đến thế nào!

Vũ Minh có một Vũ đế, ba Vũ Hoàng, mười Vũ thánh! Mà Tư Không Kiếm Thánh là một trong mười Vũ thánh. Có thể nói tại trong Vũ Minh, xếp hạng trên hắn chỉ có bốn người.

Vậy mà hiện giờ hắn lại chết dưới kiếm của một gã tiểu tốt vô danh.

Ánh mắt kinh hãi của mọi người đều tập trung lại trên người Long Thần.

“Thiếu niên bên cạnh Kiếm Trần là ai vậy?”

Đây là nghi vấn của mọi người lúc này.

Hiện tại chỉ còn lại một mình Hoa Vũ Vương.

Nàng vô cùng thoải mái. Bởi vì nàng biết, chỉ cần mình quấn lấy Lam Linh Nhi là được rồi. Đợi Tư Không Kiếm Thánh thu thập bọn người kia, rất nhanh sẽ tới bắt lấy Lam Linh Nhi.

Nhưng mà Tư Không Kiếm Thánh đã chết rồi.

Tại thời điểm hắn chế, Hoa Vũ Vương tận mắt nhìn thấy tình huống ở bên kia. Một chiêu Tru Thiên kiếm trận của Long Thần, nàng rất muốn nhắc nhở Tư Không Kiếm Thánh nhưng mà ngay khi nàng la lên, Tư Không Kiếm Thánh đã biến thành tượng đá rồi.

“Đã chết?”

Hoa Vũ vương ngẩn ra, sau đó dùng ánh mắt vô cùng rung động nhìn Long Thần. Hắn còn nhỏ như vậy mà đã làm ra chuyện nghịch thiên như thế. Nàng vốn dĩ không để ý tới Long Thần lúc này đây lại trày đầy kinh hãi.

“Quái vật, quái vật!”

Khuôn mặt Hoa Vũ Vương đều là thần sắc không thể tin. Lúc trước nàng còn đắm chìm trong dục vọng mà lúc này đây nàng thế nhưng bị dọa đến cả người run sợ!

“Đi tìm chết đi!”

Nhất thời thất thần, Lam Linh Nhi lướt nhẹ tới đánh một quyền lên trên vai của nàng. Nàng kêu lên một tiếng thảm thiết, phun ra một ngụm tiên huyết, chấn bay ra ngoài.

Hoa Vũ Vương lăn tròn trên mặt đất vài vòng. Mông dính đầy bùn đất. Bộ dáng muốn chật vật bao nhiêu thì chật vật bấy nhiêu. Nhưng mà nàng hoàn toàn chẳng quan tâm tới nó. Nàng vội vàng đứng dậy. Đến thời điểm phải chạy rồi. Bỗng một thanh kiếm trằng thuần đâm vào hậu tâm của nàng, xuyên thủng đến vú trái cao vút của nàng.

Sinh cơ đang nhanh chóng rời khỏi thân thể nàng.

Xì!

Kiếm Trần rút Vân Tiêu kiếm ra, Hoa Vũ Vương chậm rãi xoay người lại. Lúc này trước ngực nàng đều nhuộm đỏ, máu tươi chảy xuống thành dòng.

Bộ phận mà nàng đắc ý nhất lúc này bị Kiếm Trần đâm thủng thành một cái lỗ to tướng, muốn khó coi bao nhiêu liền bấy nhiêu khó coi.

Cuối cùng nàng liếc mắt nhìn Kiếm Trần một cái rồi mới mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

“Nữ nhân hèn hạ, đáng đời không có không có kết quả tốt!”

Lam Linh Nhi vừa nói vừa đá nàng mấy cái, giận đến nổ phổi mắng mấy câu sau đó rốt cục mới hết giận. Nàng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kiếm Trần nói: “Tam ca, tam ca, ta biết ngươi rất khó chịu nhưng mà ít nhất chúng ta cũng đã báo thù, hơn nữa chúng ta còn sống sót.”

Kiếm Trần gật đầu, nói: “Linh Nhi, ngươi không cần an ủi ta. Sống nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện ta đã sớm thành thói quen. Chuyện cũ qua đi, trên người ta cũng chảy xuôi dòng máu của bọn họ. Điều duy nhất ta có thể làm chính là báo thù, sau đó để cho bọn họ nhập thổ an tường.”

Lam Linh Nhi cái hiểu cái không gật đầu.

Long Thần lại nghe ra được người bên cạnh hắn đoán chừng chết đi không ít. Có lẽ bởi vì quan tâm người đã chết, hắn mới một mình thoát khỏi Vũ Minh, sau đó cùng hội hợp với bọn người Long Nguyệt.

Tư Không Kiếm Thánh đã chết, nơi này đã không còn uy hiếp đến đám người Long Thần.

Dĩ nhiên, đồ vật Hoa Vũ Vương chả giúp ích được gì cho người khác. Lam Linh Nhi mở cái túi càn không của nàng ta ra nhìn nhất thời đỏ mặt tới tận mang tai. Nàng miễn cưỡng lấy ra chừng mười vương tinh, sau đó ném cái túi càn khôn này đi.

“Xú nữ nhân kia thật là ác tâm ghê tởm, thứ gì cũng mang theo cả.”

Lam Linh Nhi tức giận mắng.

Long Thần mặc dù không thấy nhưng cũng biết có những gì. Đoán chừng là mấy đồ vật tục tĩu. Lấy cá tính của nàng, mang theo trên người chẳng có gì lạ.

“Đồ đệ tốt, ngươi hôm nay biểu hiện rất được, những vật này là phần thưởng cho ngươi.”

Lam Linh Nhi giao hơn mười viên vương tinh đến tận tay Long Thần. Long Thần ngây ngốc không có khách khí với nàng, trực tiếp cất vào.

Vương tinh kia đối với Vũ cảnh phi thường rất quan trọng mà Long Thần cũng chỉ thu thập được một viên mà thôi.

Tìm nơi non xanh nước biếc.

Lúc trước, tại thời điểm Long Thần mai táng Long Thanh Lan, hắn cũng đã nghĩ như vậy đó.

“Nhân sinh của ta, giống như là bắt đầu từ ngày đó vậy.”

Long Thần có chút cảm khái. Chính bởi vì ngày đó có được Long ngọc thần bí, Long Thần mới có thể đi tới ngày hôm nay.

Đi theo Kiếm Trần, chạy một đoạn đường ngắn, tốt cuộc hắn cũng tìm được một nơi thích hợp. Tổng cộng hơn ba mươi người, muốn mai táng toàn bộ cũng hơi chút phiền toái, cho nên Long Thần và Lam Linh Nhi vội vàng trợ giúp. Sau khi an táng bọn họ xong xuôi, thời gian đã qua một buổi.

Kiếm Trần tìm được một khối nham thạch cực lớn, bổ ra hơn ba mươi cái bia mộ bóng loáng, sau đó trực tiếp sử dụng kiếm khắc bi văn cho bọn họ.

Hoàn tất.

“Tam ca, cần phải đi rồi, bọn người đại tỷ có thể chờ sốt ruột đó.”

Lam Linh Nhi nhìn Kiếm Trần đang quỳ trước phần mộ nói.

“Ừ.”

Kiếm Trần đứng dậy, không còn lưu luyến nữa, sãi bước lên trảo điện phi hoàng. Hai người Long Thần có chút bất đắc dĩ cười với nhau một cái rồi đi theo. Ba người hướng Vân Mộng trạch phóng đi.

Mặc kệ nói thế nào, cùng sinh tử, cùng hoạn nạn mới có thể trở thành huynh đệ. Long Thần hiện tại cảm giác mình đã hoàn toàn hòa nhập vào tập thể này rồi.

“Long tộc, Long tộc, cái tên này cũng tương đối khá.”

Long Thần trầm tư.

Thời gian một ngày qua đi.

Trên đường đi, Kiếm Trần cũng đi vào con đường không vết người đi. Cho nên dọc đường đi không hề có trở ngại gì. Bởi vì có giáo huấn lần trước tại Liên Vân sơn mạch cho nên Kiếm Trần đề cao cảnh giác. Mái tóc màu trắng của hắn so với những người khác vô cùng dễ nhận biết cho nên phải cẩn thận.

“Vân Mộng trạch sẽ mất một ngày thời gian nữa mới tới nơi.”

Ba ngày sau, Kiếm Trần quay đầu lại nói.

Sắc mặt hắn lạnh nhạt, giống như là không có chuyện gì. Thế nhưng Long Thần và Lam Linh Nhi đều biết trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

Bọn họ tiếp tục lên đường.

Thời gian một ngày dần dần qua đi. Long Thần phát hiện, càng đến gần Vân Mộng trạch, người ở chung quanh ngày càng nhiều. Hơn nữa trong số võ giả đó, Thông Thiên cảnh là một đống lớn. Thậm chí Thiên Hà cảnh cũng có rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment