Long Huyết Chiến Thần (Dịch)

Chương 634 - Vương Giả Trở Về

“Đủ chưa?”

Khương Vô Nhai điên cuồng công kích không biết mệt mỏi, nghênh đón hắn là lời nói âm lãnh, thanh âm này giống như độc xà quanh quẩn bên tai hắn.

Sau đó là từng tiếng kinh hô.

Khương Vô Nhai ầm ầm một quyền, trực tiếp bị Triệu Đan Trần vung tay lên chộp lấy nắm đấm của hắn! Công kích cường bạo là vậy, trực tiếp buộc Triệu Đan Trần phải từ bỏ.

“Cẩn thận!” Thanh Li vương và Liễu Y Y sắc mặt trở nên trắng bệch, đồng thời phát ra một tiếng hét kinh hãi.

“Ngươi còn muốn chạy sao?” Triệu Đan Trần lạnh lùng cười, hắn một tay bóp chặt nắm đấm Khương Vô Nhai, làm cánh tay Khương Vô Nhai không thể nhúc nhích chút nào cả.

“Trốn? Ai nói trốn? Nhận lấy cái chết!” Khương Vô Nhai rống giận một tiếng, ánh mắt đỏ ngầu, một chân giơ lên oanh tới hướng cằm Triệu Đan Trần, cằm là một trong những chỗ yếu ớt nhất trên thân thể, Triệu Đan Trần cho dù có Hoàng Kim chiến thể thì chỗ này cũng không mạnh mẽ bằng những chỗ khác. Sở dĩ Triệu Đan Trần lúc này ngăn chặn Khương Vô Nhai cũng bởi vì Khương Vô Nhai công kích đến chỗ cường hãn nhất của hắn mà thôi.

Một cước tung lên, sắc bén mà có lực, nếu là đối thủ khác, chỉ sợ rằng cả cái đầu cũng bị hắn dễ dàng hái xuống.

Sắc mặt Triệu Đan Trần hơi chút biến đổi, một cơn tức giận từ hốc mắt tuôn ra, sau đó chuyển thành nụ cười tàn khốc.

“Muốn chết hả?”

Ngay khi phun ra một câu hờ hững như thế, Triệu Đan Trần đột nhiên dùng sức, rắc một tiếng, trong ánh mắt tan nát cõi lòng của Thanh Li vương và Liễu Y Y, cả cánh tay Khương Vô Tà bị Triệu Đan Trần kéo ra ngoài, trong nháy mắt khắp nơi đều là máu, Triệu Đan Trần xoay một chân trặc tiếp đá văng Khương Vô Nhai ra ngoài.

“Phốc, hách!”

Khương Vô Nhai lăn lộn trên mặt đất vài vòng mới được Kiếm Trần đỡ dậy, Khương Vô Nhai lúc này kêu lên một tiếng thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, một cánh tay đã bị kéo ra ngoài, thân thể hắn đều đang run rẩy, thế nhưng có Kiếm Trần đỡ, máu tươi điên cuồng phun ra từ nơi cánh tay mới ngừng lại, thế nhưng cánh tay lúc này đã bị Triệu Đan Trần đánh thành nát bấy.

Quá trình này chỉ xảy ra trong một cái nháy mắt mà thôi, đợi đến khi mọi người kịp phản ứng lại, Khương Vô Nhai đã bị gãy tay rồi, cánh tay bay ra ngoài.

Liễu Y Y và Thanh Li vương thấy một màn như vậy làm trái tim hung hăng co quắp, bọn họ theo bản năng tiến về phá trước mấy bước lại bị Khương Vô Tà ngăn cản. Ánh mắt Ma hoàng cũng tương đối âm trầm, hắn biết Triệu Đan Trần nhất định phải giết chết Khương Vô Nhai, cho nên hắn không để hai người Liễu Y Y đi qua đó.

“Van cầu ngươi, để ta qua đó đi!” Cánh tay cụt kia đang phun ra rất nhiều máu như nhuộm đỏ nôi tâm của nàng, nàng lúc này như mất đi hồn phách, nàng không cầu cái gì, chỉ muốn chết bên cạnh nam nhân kia thôi.

“Ta muốn đi qua đó!” Thanh Li vương càng thêm trực tiếp, nói lời dứt khoát.

Ma hoàng Khương Vô Tà lập tức nhíu mày, tạm thời câm miệng.

Lúc này Triệu Đan Trần từng bước từng bước đi tới gần Khương Vô Nhai, hờ hững nói: “Ngươi nếu đã chọc tới, cụt tay chỉ là mới bắt đầu thôi. Long tộc kiêu ngạo các ngươi đi đâu mất tiêu rồi, hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn từng chút một, cái gì là Vũ Minh. Vũ Minh chẳng những muốn mạng của ngươi, còn muốn mạngcar nhà ngươi!”

Khương Vô Nhai run run hồi lâu mới từ trong đau nhức tinh thần tỉnh lại, thống khổ to lớn đó, hắn lại không hề kêu lên một tiếng thảm thiết nào, hắn liều chết chịu đựng, hắn lúc này dùng cánh tay còn lại, dùng hết khí lực đẩy Kiếm Trần ra xa hơn, hơn nữa dùng ánh mắt cảnh cáo, sau đó hắn mới đứng thẳng sống lưng, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Đan Trần, sau đó hắn cười.

“Ngươi cười cái gì?” Triệu Đan Trần hỏi.

“Ta cười cái gì? Cười Triệu Đan Trần ngươi đấy, cũng chỉ có thế này mà thôi!” Khương Vô Nhai nói.

“Tại sao? Ngươi đến một chiêu của ta cũng không chịu nổi, cũng dám nói ta chỉ có thế này?” Triệu Đan Trần ngạo nghễ nói.

Khương Vô Nhai miễn cưỡng đứng lên, hắn cười nói: “Cường giả, chẳng những thực lực của ngươi, còn có nội tâm của ngươi, ngươi tiểu nhâm bậc này, chỉ bắt được điểm yếu của ngưởi khác hả giận, có tư cách gì gọi là cường giả chứ? Cường giả chân chính là như thất đệ Long Thần của ta đó, không sợ trời không sợ đất, ngay cả Cửu U Tang Hồn của ngươi hắn cũng dám đi vào, càng không dùng đến loại thủ đoạn này để hả gận, Triệu Đan Trần ngươi không phải cường giả, nhiều nhất chỉ có thực lực nhà giàu mới nổi mà thôi, ta dám chắc, lấy nội tâm yếu ớt của ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn!”

“Long Thần? Long Thần? Ha ha...” Triệu Đan Trần ngẩn ra, liên tục nói hai câu Long Thần rồi sau đó điên cuồng cười phá lên, cười đến nỗi gập cả người nói: “Thuần túy là đồ thúi! Hắn sao, có thể đánh bại tên phế vật Dương Ngưng Phong là có thể đánh đồng với ta sao? Ngươi nói hắn đi Cửu U Tang Hồn, vậy thì thật sự quá tốt, Cửu U Tang Hồn không người nào có thể đi ra ngoài, Long gia bọn họ hiện tại xem như tuyệt tử rồi, ta giết sạch các ngươi, lại đi Chiến tộc một chuyến nữa thì có thể diệt Long tộc các ngươi sạch sẽ.”

Khương Vô Nhai cười giễu một tiếng, nói: “Ngươi chờ xem, tổng có một ngày, bọn họ sẽ trở về, sau đó, thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng như ngươi cũng sẽ bị hắn dẫm đạp dưới chân.”

“Ta đây chờ một ngày như vậy, nhưng mà Khương Vô Nhai ngươi không nhìn thấy rồi.”

Mặc kệ nói thế nào, ánh mắt thương hại của Khương Vô Nhai khiến Triệu Đan Trần hắn không thoải mái.

Triệu Đan Trần mặc dù đang cười nhưng thái độ Khương Vô Nhai đầy khinh miệt như thế khiến cho sát cơ trong lòng hắn thiêu đốt nhanh hơn.

Khương Vô Nhai lúc này đã không còn lực chiến đấu nữa rồi, chỉ cần bồi thêm một chưởng, Khương Vô Nhai sẽ không còn mạng.

Nhìn khoảng cách của hai người họ từ từ gần hơn, Thanh Li vương và Liễu Y Y tuyệt vọng, lúc này các nàng cũng chẳng quan tâm đến Ma hoàng ngăn cản, xông tới hươngd Triệu Đan Trần, những võ giả Vũ Minh trong lúc nhất thời không thể ngăn cản cường giả Địa Vũ như Thanh Li vương.

Về phần Ma hoàng thì ánh mắt híp lại, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Thanh Li vương và Liễu Y Y rất nhanh chạy tới bên cạnh Khương Vô Nhai. Lúc này Triệu Đan Trần khong cần xoay người cũng biết là ai chạy tới. Hắn đã phát tiết trên người Khương Vô Nhai một phen, tâm tình vô cùng tốt, nhưng mà hai người bọn họ chạy tới khiến cho tâm tình của hắn trở nên hỏng bét.

Tạm dừng bước, quay đầu lại, Triệu Đan Trần tròng mắt hoàng kim lạnh lùng nhìn chằm chằm Thanh Li vương và Liễu Y Y, ánh mắt lành lạnh trực tiếp làn cho hai nàng dừng bước.

“Đi mau lên!” Hai nàng vô lực ho lên.

Khương Vô Nhai không thể nào đi.

Nhìn hai nữ nhân này, trong lúc nhất thời hắn cũng lệ nóng doanh tròng, một loại thống khổ cánh tay bị gãy đi đâu mất rồi, giờ nó đã tan biến thành vô hình, lúc này không còn đau nữa.

Thời khắc này, nhìn hai nữ nhân như hoa lê đái vũ, một lớn một nhỏ, hắn rốt cuộc biết được mình muốn thủ hộ cái gì rồi. Cái loại cảm giác chợt hiểu này thật là tốt.

“Muốn đi? Ai nói có thể đi?” Triệu Đan Trần nhìn bọn họ một cái, hắn biết quan hệ giữa bọn họ, hắn lúc này cười tà dị, nhỏ giọng nói: “Tình nhân cũ gặp mặt, tình huống này hình như có chút cảm động, đáng tiếc Triệu Đan Trần ta trời sinh không biết cảm động. Mới nãy chỉ là một cánh tay, hiện tại đến cái gì nhỉ?

Triệu Đan Trần lướt động thân thể, rất nhanh hắn xuất hiện bên người Khương Vô Nhai, Khương Vô Nhai sau khi bị gãy tay thì chênh lệch giữa hai người càng thêm lớn, đối mặt với tập kích bất ngờ của Triệu Đan Trần, Khương Vô Nhai liều mạng sử dụng tất cả vốn liếng, nhưng vẫn không đỡ được công kích của Triệu Đan Trần, cổ họng bị bóp trong tay hắn, sau đó cả người Khương Vô Nhai bị nhấc lên.

Nhiều quyền trút xuống, khóe miệng Khương Vô Nhai tràn đầy máu, đã hoàn toàn mất đi lực chiến đấu.

“Không nên!” Nhìn thảm trạng của Khương Vô Nhai, Thanh Li vương và Liễu Y Y cảm giác như thiên địa đảo lộn, các nàng chẳng còn quan tâm gì nữa, đánh tới Triệu Đan Trần, nhưng Triệu Đan Trần chỉ tùy tiện vung tay lên đã chấn các nàng bay ra ngoài. Triệu Đan Trần hôm nay quyết tâm giết chết Khương Vô Nhai, cũng không quan tâm Liễu Y Y bay tới nơi nào, có cho hắn mặt mũi hay không.

Hắn xem Thần Vũ thánh triều đều là con kiến hôi dưới sự thống trị của Vũ Minh, tại sao hắn lại phải đi quan tâm ý nghĩ của một con kiến hôi.

“Yên tâm đi! Ta không vặn gãy cổ hắn nhanh như vậy đâu, không phải hắn còn có một cánh tay và hai cái chân sao?” Triệu Đan Trần nhe răng cười, hắn nhẹ nhàng chộp lấy cánh tay còn lại của Khương Vô Nhai, trên mặt toát ra thần sắc tàn khốc.

Thấy tràng diện này, Thanh Li vương và Liễu Y Y như hai nữ nhân vô lực, đã thất hồn lạc phác mất rồi, các nàng chết lặng bò dậy, nam tử trước mắt cường đại đến nỗi làm cho các nàng không có lực phản kháng.

“Nếu như có hắn ở đây thì tuyệt đối không phải cục diện này...”

Nghe nói Long Thần có thể đánh bại Dương Ngưng Phong, nói vậy cũng có thực lực ngang với Triệu Đan Trần, chỉ tiếc là Long Thần đã vào Vũ Minh Cửu U Tang Hồn, không thể nào xuất hiện ở đây.

Liễu Y Y mờ mịt đứng lên.

Nàng nhìn nam tử trong tay Triệu Đan Trần, trong mắt hắn lúc này vẫn bộc phát ra máu tanh và tinh thần bất khuất, cho dù bị Triệu Đan Trần cưỡng bức cũng không hù hắn ngã mảy may.

“Hôm nay Triệu Đan Trần ngươi giết chết cha ta, nhưg cũng đừng quên, tử kỳ của ngươi không xa!” Khương Vô Nhai lạnh lùng cười.

Trong mắt hắn toàn là thần sắc khinh miệt kiến cho Triệu Đan Trần càng không thoải mái.

“Vậy sao? Đáng tiếc ngươi không thể nhìn thấy rồi!”

Triệu Đan Trần hơi chút dùng sức, muốn kéo cánh tay còn lại của Khương Vô Nhai ra, mà đúng lúc này, Kiếm Trần bên cạnh rốt cuộc chờ đến cơ hội này, Vân Tiêu kiếm đột nhiên hóa thành kiếm quang đâm tới hướng Triệu Đan Trần.

“Không Hư kiếm khí?”

Triệu Đan Trần lạnh lùng cười một tiếng, hắn giơ tay lên đỡ, Hư Không kiếm khí trực tiếp đâm vào tay của hắn, một trận hỏa tinh bắn ra, Kiếm Trần trực tiếp chấn bay ra ngoài. Vân Tiêu kiếm trong tay rơi xuống đất loảng xoảng một tiếng, có thể thấy trên mũi kiếm Vân Tiêu kiếm đã nứt ra một cái khe thật lớn.

Lực lượng Hoàng Kim chiến thể thật sự trác tuyệt như vậy sao?

“Một lát nữa, không một ai có thể cứu ngươi nữa.”Triệu Đan Trần cười lên một tiếng, muốn động thủ.

Nếu bị kéo thêm một cánh tay, Khương Vô Nhai sẽ hoàn toàn bị phế đi.

Cảm xúc tuyệt vọng viết lên trên mặt đám người Thanh Li vương, đến lúc này đã không còn hi vọng nào nữa.

“Ầm!”

Ở thời khắc cuối cùng, đột nhiên cả mặt đất chấn động lên, thậm chí so với một quyền của Triệu Đan Trần lúc nãy, độ chấn động càng thêm lợi hại.

“Chuyện gì xảy ra?” Triệu Đan Trần là một người nhạy cảm, dị động như vậy là hắn cảm giác trước nhất, vốn đã chộp đuộc cánh tay Khương Vô Nhai, đang muốn xé gãy, sau đó hắn liền dừng lại.

Bên cạnh Hoàng Vũ thành có bốn bóng ảnh nhỏ bé đang nhanh chóng vọt tới đây. Dựa theo tốc độ đó, Triệu Đan Trần đoán đối phương cũng không kém hắn bao nhiêu cả, nhất là thân ảnh gầy gò ở trong số đó tốc độ đã vượt qua tưởng tượng của Triệu Đan Trần, nói như vậy, tốc độ tượng trưng cho thực lực.

Tại Thần Vũ thánh triều, Triệu Đan Trần chỉ biết được một nguwoif mạnh nhất có với hắn, đó chính là Vũ đế Triệu Vô Cực, mà thân ảnh gầy gò kia hiển nhiên không phải là Triệu vô Cực, hơn nữa ba người ở phía sau hắn, tốc độ của bọn họ cũng không kém bao nhiêu so với Triệu Đan Trần.

Trong nháy mắt Triệu Đan Trần kinh hãi không thôi, người tới là ba Địa Vũ cảnh tam trọng, hơn nữa một người trong đó có thể so với Triệu Vô Cực.

Khi trong đầu Triệu Đan Trần bắt đầu xuất hiện ý niệm này, cho rằng những người kia là cường giả của thánh triều khác tới đây, chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi. Nhưng càn khôn truyền trống trận hướng đi thông với những thánh triều kia sớm đã bị cường giả Thần Vũ thánh triều phá hủy đi rồi, những thánh triều kia muốn tới Thần Vũ thánh triều, dù thánh triều gần nhất cũng tốn thời gian một năm.

Mất một năm thời gian để tới được một nơi phân chim cũng không có như Thần Vũ thánh triều, rốt cuộc những người này tới đây làm gì?

Đây là nghi vấn lớn nhất trong lòng Triệu Đan Trần.

Nếu là cường giả của những thánh triều khác, hẳn là chuyện đại sự rồi, đại sự bực này hẳn là lớn hơn so với chuyện Khương Vô Nhai ở trong tay Triệu Đan Trần, trong nháy mắt Triệu Đan Trần liền mất đi hứng thú muốn hành hạ Khương Vô Nhai.

Trong thời gian suy nghĩ và ngây người, bốn người đó thừa dịp trong khoảng thời gian này đi tới trước mặt Triệu Đan Trần, nhất là lão nhân gầy gò đi đầu tiên, bỏ lại ba người kia một đoạn khá xa, khoảng cách từ lão giả kia tới Triệu Đan Trần còn không tới một trăm thước.

“Xin hỏi vị tiền bối này là cao thủ của thánh triều nào? Vãn bối tên là Triệu Đan Trần, là đệ tử thân truyền Vũ đế Triệu Vô Cực.” Triệu Đan Trần vội vàng buông Khương Vô Nhai ra, đá hắn lăn mấy vòng, sau đó hỏi lão nhân gầy gò.

“Ta là vị thánh triều nào? Ha ha, ta là người Thần Vũ thánh triều, ngươi cũng biết ta đấy.” Khi nói ra những lời này, lão nhân gầy gò đã đi tới trước mặt Triệu Đan Trần, không nói hai lời lập tức xuất thủ, một quyền đập tới Triệu Đan Trần, trong nháy mắt trong không khí phát ra từng đợt nổ liên tiếp.

“Sao tiền bối lại động thủ?” Có phải có hiểu lầm gì đó hay không? Riệu Đan trần một chút cũng nghe không hiểu lão nhân gầy gò nói gì, lời nói đó là như thế nào. Nhưng lão nhân gầy gò cũng không bởi vì lời nói của hắn mà dừng công kích lại.

Ầm ầm một quyền, giống như mặt đất bị chấn động vậy, ầm ầm hướng Triệu Đan Trần mà đến, Triệu Đan Trần mặt biến sắc, chỉ có thể chật vật tránh né thối lui về sau, uy lực một quyền của lão nhân cực kì to lớn, Triệu Đan Trần phải lui lại tới hơn trăm thước mới chính thức tránh được công kích của lão nhân gầy gò.

Cứ như vậy, Triệu Đan Trần hoàn toàn ra khỏi phạm vi Khương Vô Nhai và Thanh Li vương.

Bình Luận (0)
Comment