Long Ngạo Chiến Thần

Chương 27

Lời nói của Mộc Thiên cho thấy hắn rất tự tin về hai người Mộc Phong, Mộc Vĩnh.

"Các ngươi thực muốn tìm chỗ chết à?"

"Long Ngạo, có phải đầu óc ngươi có vấn đề rồi hay không?" 

Mộc Phong, Mộc Vĩnh dường như cảm thấy có chút không đúng với đường đệ trước mặt. Gạt bỏ người có quan hệ thân thích như vậy thật sự có chút mất mặt cùng xấu hổ. Nhưng nghĩ đến sự tình mười năm trước, hai người lại có cùng suy nghĩ, phế vật chính là phế vật, nếu mượn cơ hội lần này mà gạt bỏ đi tên phế vật thì chẳng phải là quá khéo hay sao.

Qua ánh mắt của Mộc Phong, Mộc Vĩnh nhìn mình, Long Ngạo cũng đoán ra nội tâm suy nghĩ của hai người họ. Các ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, đây đều là các ngươi tự tìm lấy.

Hắn lấy ra Huyết Ẩm Cuồng Đao từ trong không gian Long ấn. Nhìn bề ngoài Huyết ẩm Cuồng đao hết sức bình thường, chỉ giống như một thanh đại đao bỏ đi. Nhưng cái làm mọi người hiếu kỳ chính là chuyện Long Ngạo làm thế nào có thể sử dụng được thanh đao. 

"Tứ đệ, ngươi muốn lên trước hay vẫn là ta lên trước?"

"Tam ca, giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, một mình ta đủ rồi."

"Không cần, hai người các ngươi cùng lên đi." 

Nghe được lời của Long Ngạo, trên mặt tất cả mọi người ở bốn phía đều có chút khác thường, không biết tên phế vật Long gia này cuối cùng là bị làm sao, chẳng lẽ hắn thực sự có lòng tin, có thể lấy một địch hai?

Ở cách đó không xa, Long Nghị nhìn chằm chằm vào nhi tử của mình. Trong lòng hắn biết rõ đứa con này không phải là hạng người lỗ mãng. Huống chi lúc trước hắn nhận được tin nhi tử của mình đã từng chém chết Dương Thần, cho dù Dương Thần là một vị võ giả nội kình Thập Trọng Thiên thực sự.

Chẳng lẽ Ngạo nhi thực sự có thể lấy một địch hai? 

"Tam ca, phế vật đã muốn tìm chết, chúng ta đây hãy giúp hắn toại nguyện."

Gật gật đầu, trong giây lát Mộc Vĩnh và Mộc Phong cùng nhau lao ra, hai người đều là nội kình cảnh giới Thập Trọng Thiên, không sử dụng vũ kỹ mà chỉ dựa vào nội kình, uy thế thật không phải chuyện đùa, võ giả nội kình Thập Trọng Thiên căn bản không có khả năng ngăn cản sự liên thủ công kích của hai người.

Một chiêu, tất cả mọi người đang xem nghĩ là hai người liên thủ thì chỉ cần một chiêu là có thể lập tức đánh bại tên phế vật Long gia này. 

Ngay khi tất cả mọi người đã dự liệu được kết quả, thân thể Long Ngạo đột nhiên động, dùng Tật Phong Bộ phối hợp Khóa Tâm chưởng, hướng phía hai người vỗ nhè nhẹ. Nội kình Cửu Trọng Thiên và nội kình Thập Trọng Thiên tuy khoảng cách rất lớn, nhưng cũng phải nhìn xem đó là ai.

Long Ngạo tốc độ rất nhanh, vừa mới bắt đầu cũng không lấy Huyết Ẩm Cuồng Đao ra dùng, tay phải liên tục đối chưởng với hai người, mỗi người một chưởng. Ba người liền lui về phía sau, Mộc Phong và Mộc Vĩnh lui ba bước, Long Ngạo thì lui trọn vẹn bảy bước, miễn cưỡng lắm mới đứng vững được.

Bởi vì là người trong nghề nên vừa ra tay đã biết là có thực lực hay không. 

Mộc Phong và Mộc Vĩnh hơi có chút ngạc nhiên, khó trách đối phương cuồng vọng như thế, thì ra là cũng có chút thực lực.

Không chỉ có hai người họ mà tất cả mọi người ở bốn phía, kể cả Mộc Triệt, Mộc Thiên, Mộc Nhất Hàng, Mộc Nhất Hạo ở bên trong đều có chút ngạc nhiên.

"Xem ra kẻ này xác thực đã đạt tới nội kình cảnh giới Cửu Trọng Thiên, Nhất Hàng và Nhất Hạo nói quả là không sai." 

"Đại ca, không phải huynh nói tên phế vật này mười năm trước không cách nào cô đọng tuần hoàn không thôi, vì vậy tu vi lui về Hậu Thiên Tam Trọng Thiên, mười năm qua, không cô đọng ra nội kình được hay sao? Đã như vậy, vì sao phế vật này có thể đạt tới nội kình cảnh giới Cửu Trọng Thiên?"

Vì Long Ngạo là con trai duy nhất của muội muội mình, nên nhất cử nhất động gì của Long Ngạo có thể nói Mộc gia đều nắm trong lòng bàn tay, mười năm làm phế vật, nhận hết vũ nhục, Mộc gia cũng biết rành mạch. Chính vì như thế Mộc Thiên mới không nghĩ ngợi gì, ít nhiều có chút chủ quan.

"Chuyện này thật sự là có điểm kỳ quặc, mấy năm nay chúng ta ít theo dõi Long gia hẳn, xem ra là sơ sẩy của chúng ta." 

"Đại ca, theo ý người kẻ này có cơ hội chiến thắng không?"

"Tuyệt đối không thể nào, không cần tới Phong nhi và Vĩnh nhi liên thủ, chỉ cần một trong hai đứa nó cũng có thể đánh bại Long Ngạo một cách dễ dàng, không cần buồn lo vô cớ như vậy."

Trong khoảng thời gian ngắn bốn phía đã bàn tán rôm rả, bởi vì khi trong suy nghĩ của bọn hắn, vốn một chiêu là có thể ngăn cản được tên phế vật này. Nhưng bây giờ rõ ràng hai người đánh một người còn ngang tay như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thật đúng là làm cho người khác khó có thể tin. 

"Thì ra ngươi cũng có chút thực lực, nhưng Long Ngạo à, ta muốn nói cho ngươi biết, phế vật vĩnh viễn là phế vật, mặc kệ ngươi lừa mình dối người như thế nào, ngươi vẫn sẽ mãi bị chúng ta dẫm nát dưới chân mà thôi."

"Vậy à?"

Nhìn khóe miệng đối phương xuất hiện một nụ cười lạnh, không biết vì cái gì, Mộc Phong và Mộc Vĩnh chợt cảm thấy lạnh lẽo, run sợ. Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt đều có chút ngạc nhiên, không tiếp tục chần chừ, thân thể hai người động lần nữa. 

Lần này rõ ràng hai người đã xuất toàn lực, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, muốn nói cho tất cả mọi người biết Mộc gia là không thể bị xâm phạm, nhất là bọn Long gia hèn mọn.

"Ngạo nhi, coi chừng."

Căn bản không cần Long Nghị nhắc nhở, Long Ngạo đã kịp phản ứng, thân thể rất nhanh xoay ra, hai ngón tay liên tục điểm ra Thiên Huyền nhất chỉ, chỉ lực mạnh mẽ hình như có thể xuyên thấu tất cả, khiến cho Mộc Phong và Mộc Vĩnh không dám đối đầu trực diện. 

Hai người đều có chút run sợ, bởi vì đối phương vừa mới xuất ra vũ kỹ, rõ ràng so với vũ kỹ của bọn hắn lại mạnh mẽ hơn. Trong mắt hai người họ cùng toát ra sự thèm muốn mãnh liệt, dù sao vũ kỹ cường đại chính là thứ đồ vật mà võ giả hằng mong muốn nhất.

Mộc Phong và Mộc Vĩnh không ngừng công kích, bất kể là như thế nào hai người đều là võ giả nội kình Thập Trọng Thiên, khi liên thủ lại thì uy lực tăng lên gấp bội, với thực lực bây giờ của Long Ngạo căn bản không thể nào là địch thủ của hai người họ.

Long Ngạo đương nhiên là biết điểm này. 

Nhưng Long Ngạo cũng càng hiểu rõ, Huyết Ẩm Cuồng đao không thể tùy tiện lấy ra sử dụng, bởi một khi đã lấy ra, nếu không cẩn thận để đao gặp được máu, hắn thật sự không biết lúc nào sẽ chém chết hai người họ.

Nhưng hai người kia đối với hắn chiêu nào cũng ngoan độc, chiêu nào cũng đều vô cùng tàn nhẫn, chiêu nào cũng là sát chiêu(*), nếu mình không cẩn thận sẽ bị hai người họ vô tình chém chết.

"Mau nhìn, phế vật không ngăn cản nổi rồi." 

"Phế vật chính là phế vật, sao có thể xứng đáng làm địch thủ của tam ca và tứ ca chứ, thật sự là không biết sống chết."

"Tam ca, tứ ca, giúp ta giết hắn đi!"

Mộc Nhất Hạo và Mộc Nhất Hàng chỉ cần nghĩ đến chuyện trước kia hai người họ bị vũ nhục, trong nội tâm vẫn còn phẫn nộ như núi lửa đang phun trào, nếu không phải bởi vì bọn họ không dám ra chiến, tuyệt đối tin tưởng hai người kia sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này đâu. 

"Các ngươi đã muốn ta chết, vậy thì không bằng các ngươi chết trước đi."

Cuối cùng thì Long Ngạo vẫn nổi sát tâm lên, hắn đã nhẫn nhịn lần nữa, nhưng đối phương không để tâm một chút nào, chiêu nào cũng ngoan độc, lúc nào cũng có thể giết chết hắn.

Huyết Ẩm Cuồng Đao. 

Long Ngạo cầm Huyết Ẩm Cuồng Đao trong tay đơn thuần mượn nhờ nội kình hung hăng bổ về phía hai người kia, Huyết Ẩm vừa rồi còn rất bình thường, lập tức tản mát ra một cỗ sát khí không thể địch nổi, cả thân đao tựa hồ bị máu tươi nhuộm đỏ.

Hai đạo đao mang lập tức trảm ra, giống như Lôi Điện, hung hăng bổ về phía hai người Mộc Phong, Mộc Vĩnh, đao mang kinh thiên hoàn toàn làm tất cả mọi người đều khiếp sợ, không có người nào dám tin vào tình huống trước mặt. Phế vật trong con mắt của bọn họ có thể lấy đao mang ra sử dụng như vậy, chẳng lẽ là võ giả Tiên Thiên hay sao?

***

(*) Sát chiêu: Chiêu giết người.
Bình Luận (0)
Comment