Long Ngạo Chiến Thần

Chương 97

Chịu trách nhiệm.

Long Ngạo không phải một người đa tình, đối với Vũ Âm vốn đã tuyệt đối một lòng.

Nhưng hắn phàm là chuyện gì thì đều chịu ít nhiều, bất kể không phải hắn tự nguyện nhưng cũng đã chiếm thân thể đối phương, đã như vậy thì hắn sẽ chịu trách nhiệm với thiếu nữ. 

"Chịu trách nhiệm? Ngươi mà cũng muốn chịu trách nhiệm với ta?"

"Ngươi không cần nhìn ta, ta biết rõ thân phận của ngươi không đơn giản, nhưng ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, có cần ta chịu trách nhiệm hay không?"

Long Ngạo không phải người ngu, đối phương bằng chừng ấy tuổi đã đột phá đến cảnh giới Dung Hợp đỉnh phong, thân phận và bối cảnh khẳng định không đơn giản, huống chi đối phương trên mặt chữ điền cao ngạo, chỗ dựa rõ ràng không đơn giản. 

"Không cần, ta chết cũng không cần ngươi chịu trách nhiệm, đồ thối."

Ngạo Tuyết vừa mới trách mắng là đồ thối đã bị Long Ngạo trừng hai mắt nhìn, bị cường bạo mười mấy phút, Ngạo Tuyết sợ đối phương lại tiếp tục giở trò với mình.

"Ô ô ô, ngươi khi dễ ta, ô ô ô, ô ô ô…" 

Nhìn thấy thiếu nữ khóc lớn, trong khoảng thời gian ngắn, Long Ngạo cũng không biết nên làm gì bây giờ, cho dù hắn tình nguyện chiến với cao thủ một trận cũng không muốn nhìn thấy nữ nhân khóc, nhất là nữ nhân sắp làm người của mình khóc.

Long Ngạo đã quyết định, việc này mặc kệ ai đúng ai sai hắn đều phải chịu trách nhiệm, với tư cách một nam nhân, hắn cảm tác cảm vi(*), dám chịu trách nhiệm.

Long Ngạo cũng không biết nên dỗ dành phụ nữ như thế nào, đành nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ, cứ như vậy lẳng lặng ngồi nhìn. 

Ngạo Tuyết không biết đã khóc bao lâu, rốt cục cũng dừng lại, nộ khí cũng tiêu tan một nửa, đột nhiên hỏi:

"Xú tiểu tử(*), ngươi tên gì?"

Đồ lưu manh biến thành xú tiểu tử, Long Ngạo bất đắc dĩ cười cười, cũng không tiếp tục tính toán chi li với thiếu nữ, nói ra: 

"Ta tên là Long Ngạo, đến từ Long gia Xích Hỏa trấn."

Nếu lúc trước giới thiệu, Long Ngạo nhất định sẽ nói Xích Hỏa trấn trước, rồi thêm bốn chữ Tinh Vân vương quốc, nhưng từ sau khi rời khỏi Hộ quốc đường, Long Ngạo chỉ nói Long gia Xích Hỏa trấn, không phải Long gia Xích Hoả trấn, vương quốc Tinh Vân nữa.

"Ngươi tới từ Long gia?" 

Ngạo Tuyết hình như rất ngạc nhiên, dù sao địa vị của Long thị gia tộc tại Thiên Vũ Đại Lục rất cường đại, tuy nhiên Long thị gia tộc chi nhánh rất nhiều, khoảng chừng chín đẳng cấp, cho nên Long gia cũng không phải tất cả đều cường đại.

"Nếu như ngươi nguyện ý, có thể nói cho ta biết danh tự và thân phận, vẫn là câu nói kia, đối với chuyện ta đã làm ta sẽ không phủ nhận, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không."

"Hừ, ai cần ngươi chịu trách nhiệm." 

Giọng Ngạo Tuyết rất lạnh, lại không giống vừa rồi, trừng liếc nói ra:

"Ta tên là Ngạo Tuyết, Long Ngạo, ta cho ngươi biết, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ không bỏ qua, ngươi chờ xem."

Đối phương đã không muốn nhắc tới thân phận của mình, Long Ngạo cũng không tiếp tục hỏi nhiều. 

"Ta chờ đây."

"Hừ, bây giờ chúng ta đang ở nơi nào đây?"

Nhún nhún vai, Long Ngạo cũng rất bất đắc dĩ nói ra: 

"Không biết, vừa rồi ta đã tìm một lần, cả sơn động đều là tử động(*), không có bất kỳ lối ra, tuy nhiên tứ phía trên vách tường lại khắc mười hai bộ hoa văn."

Hoa văn?

Ngạo Tuyết hình như rất ngạc nhiên, cố nén đau đớn trong cơ thể truyền đến, nàng đứng lên đi về phía trước vách tường. Chỉ mới liếc mắt nhìn, sắc mặt Ngạo Tuyết đột biến, vui mừng không thôi quát: 

"Rốt cuộc ta cũng tìm được, rốt cuộc ta tìm được rồi, đa tạ lão tổ tông, đa tạ lão tổ tông."

Nhìn thấy Ngạo Tuyết có chút điên, Long Ngạo rất hiếu kỳ, hỏi:

"Ngạo Tuyết, ngươi sao thế?" 

"Long Ngạo, ta lần này tiến vào rừng rậm Lôi Đình chủ yếu là vì tìm mười hai bộ hoa văn này, qua nhiều năm như vậy, tông môn cũng chưa từng tìm được, thật không ngờ lại bị ta phát hiện, thật sự là quá tốt, Quỷ Vương Tông ta rốt cục có thể quật khởi rồi."

Quỷ Vương Tông?

Nghe được Quỷ Vương Tông trong miệng Ngạo Tuyết, trong nội tâm Long Ngạo lập tức kinh ngạc, đối với Quỷ Vương Tông mà Ngạo Tuyết vừa nói, Long Ngạo đương nhiên không cảm thấy lạ lẫm. 

Quỷ Vương Tông là tông môn siêu cấp áp đảo phía trên Lôi Đình đế quốc, Lưu Vân Tông ở trước mặt Quỷ Vương Tông, đến cái rắm cũng không bằng. Có thể nói, kể cả Lôi Đình đế quốc cũng không dám trêu chọc Quỷ Vương Tông, đây chính là thực lực và nội tình của Quỷ Vương Tông.

"Ngạo Tuyết, ngươi là đệ tử của Quỷ Vương Tông?"

Hình như phát hiện tự mình nói sai, Ngạo Tuyết hừ một tiếng, nói ra: 

"Ta có phải đệ tử Quỷ Vương Tông hay không thì mắc mớ gì đến chuyện của ngươi? Long Ngạo, ta cho ngươi biết, ta và ngươi thế bất lưỡng lập(*)."

Có chút bất đắc dĩ, Long Ngạo rốt cuộc cũng biết Ngạo Tuyết vì sao cường thế và tự ngạo như vậy, thì ra là đệ tử Quỷ Vương Tông, huống chi Long Ngạo có thể đoán được địa vị và thân phận Ngạo Tuyết tại Quỷ Vương Tông khẳng định không đơn giản, nếu không phải vậy thì bằng chừng ấy tuổi Ngạo Tuyết làm sao có thể là cảnh giới Dung Hợp đỉnh phong.

Trong nội tâm Long Ngạo rất rõ ràng, một gã võ giả chỉ cần có được thiên phú tốt thôi là không đủ, gia tộc hoặc là tông môn toàn lực tài bồi cũng là vô cùng quan trọng, chính vì như thế, Long Ngạo vạn phần khẳng định thân phận Ngạo Tuyết tại Quỷ Vương Tông không đơn giản. 

"Ngạo Tuyết, mười hai bộ hoa văn này thuộc về Quỷ Vương Tông à?"

"Đương nhiên, mười hai bộ hoa văn này chính là một môn công pháp và vũ kỹ cao thâm, chính là độc môn tuyệt học của lão tổ tông Quỷ Vương Tông ta, chỉ là qua nhiều năm như vậy, tuyệt học của lão tổ tông hoàn toàn bị thất lạc, tăm tích không rõ, mặc kệ Quỷ Vương Tông chúng ta tìm kiếm như thế nào cũng đều không thể tìm kiếm được."

Lão tổ tông của Quỷ Vương Tông? 

Ngạo Tuyết mặc dù không nói rõ, nhưng Long Ngạo không phải người ngu, đương nhiên biết rõ có thể lão tiền bối lập ra Quỷ Vương Tông rốt cuộc là nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế nào, đã như vậy, khắc tuyệt học trên hoa văn này nhất định không phải chuyện đùa.

Long Ngạo vừa rồi cũng xem một lần chỗ khắc hoa văn trên thạch bích, phát hiện những hoa văn này mình căn bản xem không hiểu, nhìn một lúc lâu còn có một loại cảm giác chấn động tâm linh.

"Hừ, Long Ngạo, có phải ngươi đã vừa mới xem qua hoa văn trên thạch bích hay không?" 

Long Ngạo không giấu diếm chút nào, gật gật đầu, thừa nhận nói:

"Đúng vậy, lúc ngươi chưa tỉnh, ta xác thực đã xem qua chỗ khắc hoa văn trên thạch bích, nhưng thật ra xem không hiểu, không chỉ có như thế, cảm giác linh hồn ta còn có thể bị hoa văn bắn ra công lực ăn mòn."

"Cái này đúng." 

Cái này đúng? Long Ngạo rất phiền muộn, nhưng cũng không nói thêm gì, dù sao mười hai bộ hoa văn trước mắt này khẳng định không phải chuyện đùa.

"Long Ngạo, ngươi có phải rất muốn biết về lai lịch của mười hai bộ hoa văn này hay không?"

Long Ngạo cũng không có chút giấu diếm nào, nói ra: 

"Đúng vậy, ta xác thực rất tò mò, nếu như ngươi nguyện ý nói cho ta biết, ta rất muốn nghe, nếu như không muốn cũng không có gì."

Bất kể thế nào, mười hai bộ hoa văn đó là bảo vật của Quy Vương Tông, kể cả mình có một vạn hiếu kỳ, Ngạo Tuyết nếu không muốn tự nói với mình, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều.

"Lão tổ tông Quỷ Vương Tông ta chính là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, năm đó từ hai bàn tay trắng đã gây dựng nên cơ nghiệp của Quỷ Vương Tông, chỗ mười hai bộ hoa văn mà ngươi nhìn thấy này thật ra là một bức tranh, chỉ có điều năm đó bị lão tổ tông đánh vỡ, chính vì là lo lắng bức tranh này rơi vào tay người khác, bức tranh này có tên là Vô tận huyết hải." 

***

(*) Vô tận huyết hải: Biển máu vô tận.

(*) Cảm tác cảm vi: Bạo dạn mà làm không e sợ  gì. 

(*) Xú tiểu tử: Tên nhóc thối tha, đồ thối.

(*) Tử động: Là cái động chết, không có đường ra.

(*) Thế bất lưỡng lập: Không đội trời chung. 
Bình Luận (0)
Comment