Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 96

“Chờ đã… Kịch bản này có từ khi nào?”

Ngự Hàn nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ nổi kiểu kịch bản như thế này trong đầu, không biết có phải bị mình quên trong xó nào rồi hay không.

“Trước không có, bây giờ có.”

Ngự Hàn sững sờ: “Ý gì…”

Y không hiểu ý cụ thể của Tạ Tư Hành, lại có thể cảm nhận được cơ thể mình bỗng nâng lên, đột nhiên đổi thành phía trên.

Y được đôi tay rắn chắc mạnh mẽ của Tạ Tư Hành bế lên, có thể quan sát rõ từng biểu cảm của hắn.

Nửa khuôn mặt góc cạnh của Tạ Tư Hành khuất trong bóng tối, đến cả đôi mắt cũng tối tăm như vực sâu, không thể phân biệt nổi cảm xúc lúc này của hắn.

Xương cánh bướm bị đôi tay cực nóng ghì chặt, hơi thở gần sát, môi lưỡi ấm áp đánh vòng quanh cổ y, những nơi bị ma sát đều có dòng điện chạy qua chui thẳng vào sâu bên trong.

Trong lúc mơ màng, Ngự Hàn như trở lại đêm bị Tạ Tư Hành khống chế, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ chạy tán loạn trong cơ thể, trái tim nóng bỏng, gần như không thể phân biệt bây giờ đang là mơ hay là thực.

Lúc bọn họ đi vào không bật đèn, bây giờ trong phòng tối đen, nhưng Ngự Hàn cụp mắt nhìn xuống vẫn có thể nhìn thấy h4m muốn càng lúc càng nồng trong mắt người đàn ông, hấp dẫn hơn bất kỳ thứ gì.

Y nhìn một lát, cảm giác nhịp tim cũng nhanh hơn, nặng nề đập vang màng nhĩ.

Ngự Hàn có quá nhiều điều muốn hỏi Tạ Tư Hành về những lời vừa rồi, nhưng Tạ Tư Hành không cho y cơ hội này.

Hai chiếc bóng chồng lên nhau trong bóng tối không thể tách rời, tất cả những lời thốt lên lúc này đều thừa thãi.

Hơi thở quấn quanh, nhiệt độ cũng liên tục tăng lên.

Lúc tách ra, ngón tay Tạ Tư Hành đè chặt gáy y, khàn giọng hỏi: “Muốn thử cảm giác mới không?”

Ngự Hàn ngạc nhiên, sau đó hừ nói: “… Anh định thực hiện lời hứa đúng không?”

“Ừ.” Giọng Tạ Tư Hành khàn đặc, lại gần y hơn.

Ngự Hàn hiểu ý vươn tay, mờ ám nói: “Vậy để tôi…”

“Không cần.” Tạ Tư Hành đè bàn tay s0 so4ng lung tung của y, cười khẽ che mắt y lại, cơ thể áp sát thêm, nói: “Để tôi.”

Mắt bị che mất, thính giác lập tức nhạy hơn hẳn, Ngự Hàn nghe thấy tiếng màng nilon bị bóc ra, còn có tiếng khàn khàn từ tính của Tạ Tư Hành áp sát vờn bên tai trong đám âm thanh hỗn tạp: “… Cho em ở trên.”



Hôm nay phải làm chuyện quan trọng, cho nên trước khi ra ngoài, Ngự Hàn đã xem dự báo thời tiết.

Ban ngày bầu trời trong vắt, vừa đến đêm đã có gió rít gào, dường như đã sớm quyết định hôm nay sẽ là một đêm không yên ổn.

Ban đầu Ngự Hàn nghĩ không có vấn đề gì quá lớn, nhưng mọi chuyện lại vượt quá dự đoán của y.

Đêm đã khuya, bên bờ sông không còn du khách đi đốt pháo dạo, thế nhưng mặt sông vẫn bị gió thổi gợn sóng, trông không khác biển lớn cuộn sóng là bao.

Du thuyền của bọn họ bị gió thổi nhẹ nhàng dập dờn khiến từng chùm đèn treo trên đầu cũng phát ra tiếng kẽo kẹt, giống hệt bản nhạc giao hưởng kéo dài trong lúc cuồng hoan.

Kèm theo đó còn có tiếng mắng khó nhịn của Ngự Hàn.

“Thả tôi xuống… Tạ Tư Hành, ưm, không… không phải phía trên như vậy!!”

Một lát sau, tiếng mắng bỗng im bặt, lại có lẽ là bị tiếng gió che mất nên không thể nghe thấy.

Gió bên ngoài du thuyền càng lúc càng mạnh, vùn vụt quét qua thành phố, bao nhiêu ngôn từ đều chìm vào cơn thủy triều dữ dội phập phồng bao phủ, biến thành một xoáy nhỏ trong đó.

Sóng lớn nuốt sóng nhỏ, va đập vào mép thuyền, thật ra tầm mắt Ngự Hàn không thể nhìn thấy đèn treo trên đầu, nhưng lúc y tình cờ ngước cổ lên lại thấy chiếc đèn chập trùng theo sóng gió.

Trong phòng vẫn tối đen, không ai ngồi dậy bật đèn, nhưng trong mắt Ngự Hàn lại có tia sáng chợt lóe.

Quá nửa đêm, gió dần ngừng, du thuyền của bọn họ cập bến bên bờ.

Tạ Tư Hành vươn tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng vu0t ve chiếc cằm đầy mồ hôi của người trong ngực, dính dấp ấm nóng.

Ngự Hàn mệt mỏi nằm trên người hắn, ngay cả tay cũng không muốn động, mệt như vừa thi đàn một trận không phân thắng bại, chỉ muốn cứ thế ngủ luôn.

Tạ Tư Hành để Ngự Hàn lười biếng, cầm lấy cánh tay lõa lồ của y, lấy ra thứ gì đó.

Ngự Hàn quá buồn ngủ, không còn sức chú ý hắn đang làm gì, cơ thể chỉ cần hơi cử động sẽ đau.

Y chỉ thấy ngón tay được tròng một thứ lạnh buốt, làm cơ thể mẫn cảm của y run khẽ.

Sau lưng được người kia vu0t ve dỗ dành, cùng lúc đó, y như nghe thấy Tạ Tư Hành ghé vào tai mình nói một câu.

Ngự Hàn không nghe thấy, cũng không muốn trả đũa hành vi mạo phạm vừa rồi của Tạ Tư Hành, chỉ có thể mơ màng cất giọng.

“Ngày mai tìm anh tính sổ…” Ngự Hàn không biết y không nói câu này ra miệng, nhưng đêm nay vẫn còn rất dài.



Sáng hôm sau, trải qua một đêm được gió lớn thanh tẩy, ánh nắng hôm nay có vẻ cực kỳ tươi đẹp.

Mặt sông gió êm sóng lặng, Tạ Tư Hành tỉnh dậy, vô thức ôm sang bên cạnh, lại chỉ mò được ổ chăn trống rỗng.

Hắn mở mắt ra, người nằm bên đã rời khỏi từ bao giờ, nhưng vị trí vẫn còn hơi ấm vương lại, hẳn là vừa rời đi không lâu.

Tạ Tư Hành khẽ chau mày, đứng dậy xuống giường, đi qua mớ bừa bộn.

Trên mặt đất rải đầy quần áo và thắt lưng, còn có mấy cục giấy lem ít vết bẩn khiến hắn suýt không biết đặt chân ở đâu, nhưng Tạ Tư Hành không rảnh thu dọn, cất bước ra khỏi phòng.

Đi dọc theo hành lang ra ngoài, tầm mắt dần thông thoáng, hắn nhanh chóng nhìn thấy bóng lưng gầy mảnh quen thuộc.

Ngự Hàn đứng trên boong thuyền đón gió, hai mắt nhìn về phía xa, bóng lưng để lộ vẻ đìu hiu u uất, cơ thể lại bao phủ trong hơi thở cực kỳ phức tạp.

Ngự Hàn đã quen dậy sớm, dù đêm qua chiến đấu kịch liệt vẫn không thể ảnh hưởng tới đồng hồ sinh học chuẩn tới đáng sợ của y.

Vậy nên khi Ngự Hàn tỉnh lại từ trong ngực Tạ Tư Hành, y nhìn trần nhà thẫn thờ một hồi lâu.

Bầu không khí ngập tràn mùi hương mờ ám, hình ảnh đêm qua tràn vào đầu như thủy triều, đứt quãng không liền mạch, lại rõ ràng như vừa xảy ra, đến cả chỗ nào đó cũng tê rần, đánh động thần kinh y.

Ngự Hàn ngạc nhiên, giận dữ, không cam lòng… Đủ loại cảm xúc vò vào nhau, cuối cùng y rón rén xuống giường, cắn răng chịu cơn đau nhức trên cơ thể đi lên boong tàu hóng gió cho tỉnh táo lại.

Thật ra Ngự Hàn vốn muốn ngồi nghỉ, nhưng bây giờ y dùng tư thế nào cũng như ngồi trên bàn chông, cho nên chỉ đành đứng.

Nhưng Ngự Hàn vẫn đánh giá thấp cơn đau thấu linh hồn ấy, chân vừa chạm lên đất, hồn y cũng bay mất một nửa.

Bây giờ vất vả lắm mới dịu bớt, y vịn tay vào rào chắn, để gió lạnh hạ bớt nhiệt độ trên người.

Bước chân tiến về phía trước của Tạ Tư Hành thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn Ngự Hàn chằm chằm, như có như không đảo quanh mấy dấu vết do môi lưỡi tạo ra trên cổ y, tạm thời không tiến đến quấy rầy dòng suy nghĩ của y.

Tạ Tư Hành nghĩ, có lẽ mình lại chọc ông trời con phát bực rồi.

Một tay Ngự Hàn vịn rào chắn, đứng trên boong thuyền dõi mắt về phía xa, nhìn như đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì đó, thật ra là đang cãi nhau với hệ thống.

Hệ thống: [Aaaaaaaaa!]

Ngự Hàn: “Không thấy phiền à, hét gì mà hét?”

Bây giờ y đang rất bực bội, hệ thống lại xông thẳng vào họng súng của y.

Hệ thống: [Tôi tên 007(1)]

Hệ thống: [Hu hu sao mới mấy ngày không gặp mà mông ký chủ đã nở hoa rồi hu hu hu]

Có cảm giác như con mình nuôi lớn bị người khác bế mất vậy.

Ngự Hàn: “… Không phải đang hỏi số hiệu của cậu.”

Y dừng một lát, nhịn không được nói: “Chú ý câu từ chút đi.”

Bây giờ y không nghe bất kỳ câu nào liên quan tới cái mông mình.

Hệ thống lập tức đổi giọng: [Ký chủ, anh vì sự bình yên của thế giới này mà hy sinh tới tận đây, không hổ là nhân viên hạng nhất cục xuyên sách, vinh dự này của anh phải gọi là danh xứng với thực! Nói cách khác là quả thực sinh ra đã dành cho anh! Anh là tương lai của cục xuyên sách! Là người dẫn lối đưa tất cả các thế giới hướng đến chủ nghĩa hoàn hảo!]

Ngự Hàn phải công nhận kỹ năng nịnh bợ của hệ thống càng lúc càng thạo, mấy câu nói đó đã đủ để lay động y, vì vậy cách nói chuyện của y cũng khá hơn: “Được rồi, đủ rồi, cậu có chuyện gì.”

Hệ thống: [Cái này…]

Thật ra tối hôm qua hệ thống đã có mặt, chỉ là Ngự Hàn không phát hiện mà thôi.

Nó nhận thông báo lâu lắm rồi mới có lại từ tổng bộ cục xuyên sách gửi xuống, sau một hồi ngạc nhiên thì lập tức muốn báo cho Ngự Hàn, nào ngờ nó lại thấy cảnh tượng khiến thống sinh của nó chấn động.

Nó không dám lên tiếng, thậm chí không dám nhìn nhiều, chỉ có thể vội vàng chuồn mất, cho tới sáng nay Ngự Hàn tỉnh dậy mới xuất hiện.

“Nói.” Ngự Hàn chau mày: “Rốt cuộc là chuyện gì.”

Hệ thống: [Cục xuyên sách… Chờ đã, tối nay tôi quay lại!]

Cảm nhận tín hiệu nguy hiểm tới gần, nó còn chưa nói hết đã lập tức biến mất tăm.

Ngự Hàn nhăn mặt, đang muốn gọi hệ thống ra hỏi cho rõ ràng, lại thấy phía sau có cơ thể ấm áp bọc lấy.

Tạ Tư Hành ôm y, giọng nói trầm thấp cuốn hút vọng đến: “Sao không ngủ thêm một lát? Không đau lưng à?”

Bóng lưng Ngự Hàn thoáng cứng đờ, lại điềm nhiên như không nói: “Tôi phải hỏi anh câu này mới đúng.”

Cuối cùng cũng biết vì sao hệ thống chạy nhanh như vậy, hóa ra là sát thủ hệ thống Tạ Tư Hành đến.

Tạ Tư Hành cười: “Ghê gớm vậy à.”

Hắn vươn tay vuốt lên cổ Ngự Hàn, họng y rất khàn, có lẽ là vì đêm qua sử dụng quá độ.

“Nếu không phải… Tôi còn có thể hơn thế nữa.” Ngự Hàn hừ lạnh, lại chau mày nói: “Cho anh ba giây để thả tôi ra.”

Ngự Hàn giãy vài lần, Tạ Tư Hành sợ làm đau y nên thả tay ra.

“Tôi đã nói hôm nay sẽ tìm anh tính sổ mà?” Ngự Hàn xoay lại, nhướng mày nhìn y, trên mặt viết mấy chữ “Anh còn dám tự mình đụng vào”.

Tạ Tư Hành: “Tính sổ gì?”

Đang giả bộ không hiểu gì đây.

Ngự Hàn nghiến răng: “Không phải đã nói… Tôi ở trên à?”

Tạ Tư Hành cười tủm tỉm: “Ừ, đêm qua em luôn ở trên đấy thôi?”

“… Anh biết rõ ràng ý tôi không phải như thế!”

“Vậy ý em là gì?” Tạ Tư Hành nhíu mày: “Hay là tôi làm em không thỏa mãn?”

Ngự Hàn: “…”

Dù không muốn thừa nhận, nhưng thật ra cảm giác này cực kỳ không bình thường, khác hẳn lúc dùng tay giúp y khiến y thất thần mấy bận.

Mà lúc ấy Ngự Hàn muốn tranh tài cao thấp phân trên dưới với Tạ Tư Hành, dù cuối cùng vẫn chưa phân nổi nhưng Ngự Hàn vẫn cho rằng người thắng nhất định sẽ là mình, cho nên cũng tự xem y như bên chủ động.

Nhưng sau lần đích thân trải nghiệm tối qua, Ngự Hàn mới nhận ra sự chênh lệch giữa y và Tạ Tư Hành.

Ngự Hàn chợt phát hiện y vốn không có phần thắng!

Dù là “nằm trên” hay đọ sức phân trên dưới, Tạ Tư Hành đều chiếm thế thượng phong.

Ngự Hàn cực kỳ tức giận, vậy mà cũng có ngày y không bằng người ta! Chẳng lẽ đây chính là ưu thế sân nhà trong truyền thuyết?!

Ngự Hàn không hiểu nổi, y muốn đẩy người kia, đi đến một nơi không có ai để tỉnh táo lại, chải chuốt lại suy nghĩ cho rõ ràng.

Tạ Tư Hành bất đắc dĩ giữ chặt y: “Em đang mặc đồ của tôi… Định đi đâu?”

Ngự Hàn lạnh lùng cười: “Ta đã từng thề, nếu có tiên, ta tất ba quỳ chín lạy vạn dặm lữ hành để cầu sư, nếu có ma, ta tất tàn sát sạch giới võ lâm chính đạo làm minh chí, tiên không nhận ta, ta sẽ làm ma!”

Y muốn hắc hóa!

Ấn đường Tạ Tư Hành đập thình thịch: “… Đừng quậy nữa, về với tôi.”

*****************************

Chú thích:

(1) Ngự Hàn hỏi “你叫什么”, câu này có thể hiểu bằng hai cách: “Cậu tên là gì?” và “Hét gì mà hét?”
Bình Luận (0)
Comment