Lòng Người Như Rắn Rết Dụ Hoặc Phía Sau Tình Yêu Nam Nữ

Chương 58


Nghe nói Lương Thiệu Văn vì muốn động vào mộ tổ tiên mà không tiếc cái giá nào, tôi cũng sửng sốt.

Em trai lại đá tiểu đạo sĩ kia một cái: "Chẳng qua để tự giữ mạng mình thôi.

"
Mạc Thiệu Văn nhìn tôi, nhẹ giọng: "Vì bảo vệ tính mạng của em, buông bỏ vinh hoa phú quý của nhà họ Lương, hơn nữa vừa về nhà họ Lương liền đốt hai bức tranh kia, cho nên anh đã chỉ cậu ta một cách vượt qua tai họa lần này.

"
Biết Mạc Thiệu Văn ám chỉ hai bức tranh nào, tôi không khỏi nhìn anh, dưới ánh hoàng hôn, anh hình như chỉ là một cái bóng nhàn nhạt.

Mạc Thiệu Văn vốn không phải người, tuy chỉ là kẻ canh giữ cho quỷ núi nhưng lai lịch chắc chắn không tầm thường.

Tôi muốn hỏi rõ, Lương Thiệu Văn đã gọi điện cho ba, nói mọi người có thể lên núi.

Mộ tổ tiên nhà họ Lương được xây dựng trên một khoảng sân trống hai tầng, bình thường lúc tế tổ sẽ dùng nơi này để đặt đồ cúng bái.

Em trai giúp tôi xách rương đựng bộ đồ long phượng kỳ lạ kia, mọi người cùng lên núi.

Đi được nửa đường thì trời đã tối đen như mực.

Doãn Liên và mẹ giúp tôi thay bộ đồ long phượng, tóc búi lên nhưng không mang đầy đủ trang sức như lần ở linh đường.

Khi chúng tôi bước ra, Mạc Thiệu Văn đã đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn tôi
Còn Lương Thiệu Văn không ở đó, em trai kể hắn đang đào mộ quỷ núi lên.

Chúng tôi phải thành hôn trước mộ của quỷ núi, Mạc Thiệu Văn bảo tôi đi xem thử đi.

Thật ra tôi không muốn nhìn, nhưng Mặc U và Mạc Thiệu Văn đều nói tôi nên nhìn một cái, cho nên tôi xách bộ đồ rồng phượng đang mặc qua đó.

Mộ của quỷ núi cao hơn mộ tổ tiên nhà họ Lương.

Theo sắp xếp, mộ của quỷ núi chôn trên đỉnh núi, còn các thế hệ nhà họ Lương được chôn dọc xuống, muốn dòng họ đời đời phú quý thì phải chôn đến tận chân núi.

Hiện tại tất cả mộ của nhà họ Lương đều đã sụp, càng đi lên càng tổn hại dữ dội.

Hơn nữa mỗi một ngôi mộ đều có đóng một cây cột bằng đá, bên trên vẽ gì đó.

Mặc U liếc nhìn, thấp giọng: "Đám quỷ hồn nhà họ Lương không biết nông sâu nên mới muốn hại cô, Mạc Thiệu Văn đã trực tiếp đào cây cột trấn giữ họ lên rồi.

"

Thì ra Mạc Thiệu Văn đi trước để làm chuyện này, thảo nào anh đồng ý để tôi đến khu mộ nhà họ Lương mà không sợ tôi bị chôn thây ở nơi này.

Người còn sống của nhà họ Lương thấy chúng tôi đi lên, mặt mày ai nấy đều rất tệ.

Lương Thiệu Văn lấy cớ sửa chữa khu mộ, lúc này đã đào mộ quỷ núi ở bên trên ra.

Khi chúng tôi tới, vừa lúc cần cẩu đưa quan tài lên.

Tôi vốn tưởng thứ trấn giữ quan tài là một lá bùa.

Nhưng nhìn xích sắt còn to hơn cả đùi tôi cũng được kéo lên, tim tôi chợt thắt lại.

Đó là một cỗ quan tài bằng đá, bên trên điêu khắc hoa cỏ dị thú, xích sắt không phải chỉ quấn một vòng quanh quan tài mà là dùng những cây đinh sắt to hơn cánh tay đóng thẳng vào.

Nhìn cỗ quan tài đó, Mạc Thiệu Văn lập tức quay đầu đi.

Mặc U nói với Lương Thiệu Văn: "Những cái đinh này do người nhà họ Lương cậu đóng vào, cũng hơn trăm năm rồi, bắt buộc phải dùng máu của nhà cậu mới giải được.

Hình như Lương Thiệu Văn cũng biết cách này, hắn lấy ra một con dao, nhìn tôi, cười khổ, rồi cắt mấy nhát vào lòng bàn tay mình, sau đó đưa tay cầm đinh sắt ghim vào quan tài, cố hết sức kéo ra.

Mới đầu đinh sắt không hề sứt mẻ, nhưng khi máu của Lương Thiệu Văn từ từ thấm vào, chúng như bị máu tươi thấm ướt, lúc này Lương Thiệu Văn mới có thể rút ra, có điều do dùng quá nhiều sức, rút hết ra xong, hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Thím hai của hắn vội gọi người đưa hắn sang một bên.

Đinh vừa tháo xuống, quan tài lập tức bật lên, ngọn núi vốn yên tĩnh bỗng nổi gió.

Mọi người có mặt sợ hãi hét lên.

Mặc U nhảy lên nắp quan tài, ngẩng đầu đọc gì đó.

Tiểu đạo sĩ bạn em tôi cũng bước ra, vẽ một lá bùa rồi dán lên quan tài.

Mạc Thiệu Văn nhìn quan tài bằng đá kia, nói: "Bái thiên địa thôi.

"
Chớp mắt, anh đã thay bộ đồ long phượng, cùng một cặp với tôi.

Tôi vốn tưởng lễ nghi sẽ rất phiền phức, nhưng Mạc Thiệu Văn chỉ dìu tôi bái thiên địa.

Sau đó quay về phía ba mẹ tôi, lạy một lạy.


Thời điểm Mạc Thiệu Văn và tôi đối mặt nhau, cơn gió dữ trên núi bỗng dừng lại.

Giữa sườn núi lờ mờ truyền tới tiếng ngâm nga, trong bóng đêm còn có đom đóm bay lượn.

Mạc Thiệu Văn giao bái với tôi, nhẹ giọng: "Dư Tâm, thật ra thứ cô ấy muốn rất đơn giản, chỉ có con người tham lam quá nhiều thôi.

"
Nghe anh nói, tôi nhìn quan tài bằng đá vững chãi kia cùng đom đóm bay lượn xung quanh, nhất thời cũng thấy chua xót.

Vì thế tôi cúi đầu giao bái với Mạc Thiệu Văn.

Bái đường xong, Mạc Thiệu Văn và Mặc U ở lại xử lý di hài của quý núi, bảo Doãn Liên đưa tôi về thành phố, nói có những thứ không thể cho chúng tôi xem.

Đêm đó, Doãn Liên và tôi ngủ lại khách sạn, cô ấy sợ tôi lo nên kể tôi nghe chuyện của mình và Mặc U, bảo tôi đừng sợ.

Mấy ngày kế tiếp tôi không thấy Mạc Thiệu Văn đâu, nhưng có nghe rất nhiều tin tức về nhà họ Lương.

Ba mẹ Lương Thiệu Văn qua đời trong cùng một ngày, chú hắn cũng mất, thân thích như hổ rình mồi, hơn nữa lúc đầu vì để động vào mộ tổ tiên, hắn đã hứa giao hết tài sản cho họ.

Mấy hôm nay Lương Thiệu Văn lo làm lễ tang cho ba mẹ, nghe nói mấy ngọn núi dùng để trồng thuốc đều bị người trong dòng họ chiếm hết.

Ngay cả công ty dược liệu và hiệu thuốc tư nhân cũng bị giành giật.

Lương Thiệu Văn mất hết tất cả, ngày tháng sau này e là rất khó khăn.

Có người vui sướng khi người ta gặp họa, cũng có người đồng tình, có người bàn tán việc lạ xảy ra ở khu mộ nhà họ Lương, cũng có người phê phán những người thân thích đó, nói chung kiểu nào cũng có.

Tôi đều chỉ đọc lướt qua, làm như không thấy.

Doãn Liên cố ý xin nghỉ phép, mang công việc đến nhà bầu bạn cùng tôi.

Công việc của cô ấy khá tự do, điểm này khiến tôi thật sự hâm mộ.

Trong mấy ngày chờ đợi, có khi Mặc U sẽ dùng hình người tới, có khi lại biến thành mèo đen trèo vào cửa sổ.

Tôi cảm thấy tính cách Mặc U không giống mèo lắm, không lạnh lùng, ngược lại quá dính người.


Có lẽ sợ tôi lại gặp chuyện gì, cho nên hai người họ mới đến trông chừng tôi.

Dần dần tôi không chịu nổi cái cách đu bám của Mặc U, vả lại tôi cũng phải đi làm, thế nên bảo họ về đi.

Mặc U chỉ nói: "Vừa lúc Mạc Thiệu Văn giải quyết mọi chuyện xong rồi, cô cũng không sao, cứ thế đi.

"
Người bạn đạo sĩ của em trai tôi có đến nhà một lần tặng ít hương liệu, nghe bảo là trộn với sừng tê giác.

Tê giác phát sáng trong bóng tối, thắp lên có thể nhìn thấy ma quỷ, nghĩ tới việc mình có thể thấy Mạc Thiệu Văn nên thứ này chẳng cần thiết.

Nhưng đạo sĩ kia lại nói: "Người ta không phải quỷ bình thường, anh chị kết hôn rồi, một mình chị thấy thì có ích gì, phải cả nhà chị đều có thể nhìn thấy mới được.

"
Tôi cảm thấy cậu ta nói cũng có lý, thế nên cảm tạ, vốn định đưa tiền cho cậu ta.

Tiểu đạo sĩ dứt khoát phất tay: "Chị không cần xa cách vậy, hôm đó Dư Học gọi điện nhờ em giúp, em không giúp được, cậu ta suýt chút đánh chết em, cái này coi như là em chuộc lỗi đi.

Chị đừng trách em không giúp được gì, sau này nhớ bảo anh rể quan tâm em một chút là được.

"
Rồi cậu ta còn tặng tôi một lá bùa, bảo tôi dán ở đầu giường, ban đêm sẽ không gặp ác mộng nữa.

Tính cách cậu ta tương tự em tôi vậy, nhưng công việc lại khác nhau quá lớn, cũng không biết họ quen nhau thế nào, nhưng kể ra con người cũng thật thà, do vậy tôi nhận lấy, sau khi hỏi lại Doãn Liên, chắc chắn những gì cậu ta nói là thật mới dán lên.

Đi làm lại, một ngày liền trở nên bận rộn hơn nhiều, chỉ là đến giờ Mạc Thiệu Văn vẫn không xuất hiện.

Trong khoảng thời gian này tôi gặp Lương Thiệu Văn một lần, chúng tôi không nói với nhau câu nào, chẳng qua lúc làm việc ở ngân hàng có thấy anh ta ở đại sảnh.

Con người hắn mang nét tang thương nhưng không hề có cảm giác suy sụp, hình như rất thản nhiên.

Hắn nhìn tôi cười khổ, mấy người bên cạnh cứ giục hắn mau xử lý, nghe qua là bảo hắn mau chuyển khoản.

Đến khi tôi về văn phòng, hắn nhắn tin cho tôi: Dư Tâm, nếu như đêm tân hôn anh không bắt em đi giữ linh đường, mọi việc có phải đã không trở nên như bây giờ không?
Tôi nhìn tin nhắn, trực tiếp ném di động đi.

Không có nếu như!
Cho dù xác suất rất nhỏ, hắn cũng không nên để tôi đi.

Có lẽ vì chuyện này, tâm trạng tôi cứ không ổn định, làm xong công việc cũng đã hơn tám giờ tối.

Tôi về đến nhà đã chín giờ, ba tôi còn chưa về, nói là xe đang hỏi, em trai định tới dón.

Nhưng lại nghe ba tôi cười kể: "Dư Tâm, may mà ba gặp được một người bạn của con sửa xe giúp, nên sẵn tiện ba dẫn cậu ấy về cho con này.

"

Toi sửng sốt, dù đó là bạn tôi thì làm sao biết ba được?
Đợi ba về, tôi thấy Mạc Thiệu Văn mặc bộ đồ màu trắng đứng sau, còn thẹn thùng nhìn tôi: "Dư Tâm, đã lâu không gặp.

Anh là Mạc Mân, em còn nhớ chứ?"
Tôi bị Mạc Thiệu Văn làm cho ngây người, ba tôi nói: "Người ta có Wechat của con, con quên rồi hả? Người ta ở trong vòng bạn bè của con thấy ảnh của ba nên mới nhận ra ba đấy.

"
Tôi nhìn quanh phòng, hương tê giác gì đó còn chưa đốt lên, nhưng ba tôi, mẹ tôi và cả em trai đều có thể nhìn thấy Mạc Thiệu Văn.

Nhất thời không biết Mạc Thiệu Văn có ý gì, tôi vội kéo anh ra ban công.

Ra ngoài ban công tôi mới thấy có con mèo đen đang nằm sấp, Mạc Thiệu Văn không kiêng dè tôi, vẫy tay với con mèo.

Mặc U vươn người, trực tiếp nhảy từ tầng 22 xuống làm tôi sợ tới mức muốn rớt tim ra ngoài.

Vội ghé vào cửa sổ nhìn, nhưng trong đêm tối, một bóng dáng cũng không có.

Bên tai lại truyền đến câu chuyện sống động của ba, xe ba hỏng phải đậu bên đường, đúng lúc Mạc Thiệu Văn lái xe đi qua, sửa được một chút nhưng xe vẫn còn vài vấn đề nên gọi cho chỗ sửa chữ kéo xe đi, còn bản thân lái xe đưa ba về.

Tôi nhìn Mạc Thiệu Văn, anh ngại ngùng giải thích: "Mạc Mân là tên thật của anh, Thiệu Văn là tên tự.

"
"Xe ở đâu ra?" Một hồn ma như Mạc Thiệu Văn còn biết lái xe, nhưng anh có bằng lái không?"
"Của Mặc U.

" Đối với việc bán đứng con mèo Mặc U, anh không hề thấy áp lực.

Lúc chúng tôi đứng ngoài ban công, ba mẹ cứ nhìn qua mấy lần, em trai còn cười đầy mờ ám.

Tôi biết ba mẹ nghĩ gì, liền vội kéo Mạc Thiệu Văn vào định tiễn anh ngoài.

Nhưng ba tôi một mực giữ anh ở lại ăn cơm, mẹ tôi còn mắng tôi không biết đối nhân xử thế.

Ý của họ tôi hiểu.

Lúc tiễn Mạc Thiệu Văn đi, anh mới nói kể tôi nghe Mặc U có kinh nghiệm làm giả thân phận nên đã giúp anh làm một cái, đợi anh có thân phận chính thức rồi sẽ từ từ tiếp xúc với gia đình tôi.

Đến cửa chung cư, Mạc Thiệu Văn nhìn tôi chằm chằm: "Dư Tâm, dù bao nhiêu năm, bao nhiêu kiếp, anh đều chờ được.

"
Nhìn vào mắt anh, hai mắt tôi bất giác ươn ướt.

Hóa ra trên đời này thật sự có thứ tình cảm vượt qua mấy đời mấy kiếp.

.

Bình Luận (0)
Comment