Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 15

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Thừa An sau khi lấy được ngọc bội lại có được tươi cười, Dận Nga sờ sờ trên người của mình và phát hiện bản thân không mang theo ngọc bội nên quay đầu nhìn về phía Dận Đường.

"Làm gì?" Dận Đường phát hiện được tầm mắt của Dận Nga nên mở miệng hỏi, giây tiếp theo thì thấy hắn duỗi tay lại đây để gỡ ngọc bội đang đeo ở trên mình ra.

"Thừa An đệ......" Dận Nga còn chưa kịp đem ngọc bội vừa mới cầm tới tay mượn hoa hiến phật, thì đã bị Dận Đường một lần nữa lấy ngọc bội về nên hắn lập tức nói, "Cửu ca tại sao ca lại nhỏ mọn như vậy, còn không phải là một khối ngọc bội sao đưa cho Thừa An thì có sao đâu chứ?"

Dận Đường trợn trắng mắt liếc nhìn Dận Nga: "Gia muốn tự tay đưa có được không? Không cần đệ nhiều chuyện."

Hắn không thiếu tiền đương nhiên cũng sẽ không để ý đến một khối ngọc bội, nói xong thì cầm ngọc bội quơ quơ một chút trước mắt Thừa An ý bảo Thừa An tự lại đây lấy.

Thừa An đã sớm quay đầu qua từ khi Dận Nga kêu y, cho nên lúc này nhìn thấy ngọc bội trên tay Dận Đường y lập tức tay chân linh hoạt bò từ trên đùi của Dận Chỉ xuống dưới.

Đi đến trước mặt Dận Đường trước tiên Thừa An không trực tiếp duỗi tay bắt lấy mà là nhìn Dận Đường mở miệng kêu: "Ca ca."

"Cho đệ." Dận Đường vốn muốn giơ ngọc bội lên chơi đùa với Thừa An một chút nhưng khi nhìn vào bộ dáng ngoan ngoãn của Thừa An hắn lập tức thu lại một chút điểm xấu thú vị này, trực tiếp đưa ngọc bội cho Thừa An.

"Ca ca tốt nha......" Sau khi Thừa An cầm lấy ngọc bội và cầm hai cái ngọc bội chạm vào nhau sau đó phát ra âm thanh dễ nghe, khiến Thừa An cười khanh khách khi nghe thấy.

Đứa nhỏ vui vẻ luôn đơn giản như vậy, Dận Đường tuy rằng không hiểu cái này có gì buồn cười nhưng hắn bị lây bởi cảm xúc vui vẻ của Thừa An nên khóe môi hơi cong lên một chút.

Leng keng ——

Thừa An nâng tay nhỏ lên và tiếp tục cầm hai cái ngọc bội chạm vào nhau vừa nghe âm thanh vừa nở nụ cười.

Dận Tự nhìn gương mặt tươi cười vô tư vô lự của Thừa An, vẻ mặt ôn hòa và vẫy tay nói: "Thừa An."

Nghe thấy giọng nói của Dận Tự Thừa An lộc cộc chạy chậm đến bên người hắn, sau khi kêu một tiếng ca ca thì va chạm hai cái ngọc bội lại cho hắn nghe.

"Thật là dễ nghe." Dận Tự nói xong thì đem ngọc bội mình mới cởi xuống đưa cho Thừa An.

Lúc trước không biết Thừa An thích ngọc bội nhưng hiện tại Dận Tự đã biết nên tự nhiên sẽ không bủn xỉn một khối ngọc bội.

Nhìn thấy lại có thêm một khối ngọc bội, Thừa An "Oa" một tiếng sau đó lập tức cầm lấy rồi ngọt ngào kêu Dận Tự một tiếng rồi vui vẻ đem ba cái ngọc bội chạm vào nhau.

Có lẽ là vì rất vui nên Thừa An trực tiếp chạy ở trong noãn các, vừa chạy vừa cầm ngọc bội chạm vào nhau kêu leng keng leng keng.

Hiện tại Thừa An có thể tự đi một mình trong một khoảng gian ngắn, nhưng khi chạy lên thì thân thể vẫn còn hơi lảo đảo bộ dáng lúc ẩn lúc hiện nhìn trông rất thú vị.

Dận Nga cười rộ lên khi nhìn Thừa An và sau khi cười xong hắn mở miệng nhắc nhở: "Đệ chạy chậm một chút, đừng ngã."

Dận Nga không nói lời này thì còn tốt nhưng hắn vừa dứt lời thì Thừa An đang chạy tới chỗ của Dận Đường bỗng nhiên chân trái quấn lấy chân phải thân thể ngã về phía trước.

Thấy cảnh tượng như vậy mọi người ở đây đều hoảng sợ, ngay sau đó lập tức sôi nổi đứng dậy. Tuy nhiên vẫn là Dận Đường cách Thừa An gần nhất kịp lúc duỗi tay đỡ trước khi Thừa An té ngã.

Phanh ——

"Té ngã ở chỗ nào?" Nghe thấy tiếng vang đám người Dận Nga sốt ruột vây quanh lại đây.

"Không té ngã, ta đỡ......" Dận Đường còn chưa kịp nói xong thì Thừa An ở trong vòng tay của hắn đột nhiên "Oa" một tiếng khóc lên.

Vốn dĩ Dận Đường cho rằng chính mình đỡ kịp lúc nên không làm Thừa An té ngã nhưng khi nghe được tiếng khóc của Thừa An thì có chút mờ mịt.

"Cửu ca, ca thật đúng là. Ở gần như vậy mà cũng không đỡ kịp được một đứa trẻ!" Sau khi Dận Nga oán trách một câu rồi ngồi xổm xuống đem Thừa An ôm vào trong lòng ngực, "Không khóc, nói cho Thập ca biết té ngã ở chỗ nào?"

Thừa An bị Dận Nga ôm vào trong lòng ngực sau đó hô một tiếng "Ca ca", rồi khóc càng thêm lớn tiếng.

Dận Nga vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thừa An khóc nên sau khi dỗ dành thì lập tức có chút không biết làm gì, không thể không nhìn về phía Dận Tự: "Bát ca làm sao bây giờ a?"

Dận Tự còn chưa kịp trả lời thì Dận Chân đứng ở bên cạnh nhìn Thừa An khóc đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên, trực tiếp ôm lấy Thừa An và ngồi xuống ở cái ghế bên cạnh: "Khóc cái gì!"

Giọng nói của Dận Chân hơi nghiêm khắc, Dận Nga sau khi nghe thấy thì muốn nhắc nhở Dận Chân đừng hung dữ như vậy thì thấy tiếng khóc của Thừa An đã dừng lại.

Thừa An khóc đến mức vành mắt đều có hơi đỏ lên sau đó hít hít cái mũi rồi ủy khuất kêu: "Ca ca......"

Dận Chân giơ tay giúp lau nước mắt ở trên mặt Thừa An, giọng nói của hắn cũng tự nhiên nhỏ xuống: "Té ngã chỗ nào? Đau ở đâu?"

Được người hỏi Thừa An lắc lắc cái đầu nhỏ sau đó giơ tay lên nói: "Hư ô ô...... Hư nha......"

Thì ra là vừa rồi khi Thừa An té ngã đã được Dận Đường đỡ lấy kịp thời nên người không có bị ngã, nhưng ngọc bội ở trong tay lại đụng phải chân ghế dựa mà Dận Đường đang ngồi nên âm thanh vừa rồi chính là âm thanh của ngọc bội đụng phải ghế dựa.

Nên sau khi phát hiện ngọc bội bị quăng ngã vỡ nát và nghĩ đến đây là do ca ca đưa, lập tức cảm thấy đau lòng nên lúc này mới khóc.

Dận Chân kiểm tra qua xác định Thừa An không có việc gì, chỉ thấy ngọc bội trong tay Thừa An có một cái bị vỡ rồi nên nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, chỉ là một khối ngọc bội thôi."

Mấy người Dận Nga ở bên cạnh phát hiện quăng ngã là ngọc bội mà không phải là Thừa An đều cùng nhẹ nhàng thở ra. Khi Dận Đường nhìn thấy bị quăng ngã chính là ngọc bội mà hắn đưa cho Thừa An thì càng hào phóng nói: "Cái này có gì mà khóc ngày khác Cửu ca lại đưa cho đệ một cái khác."

Dận Đường không thiếu tiền nhưng ngày thường cũng không có nhiều người có thể tùy tiện móc tiền từ trong túi của hắn ra. Bởi vậy có thể thấy được hắn vẫn rất là hào phóng với người đệ đệ Thừa An này.

Thừa An không lại giống như vừa rồi giống nhau lớn tiếng khóc, nhưng mà nhìn trong tay tam khối ngọc bội chỉ còn hai khối, giọng mũi vẫn là mang theo rất nhỏ khóc nức nở.

Thấy chỉ vì một cái ngọc bội mà có thể làm Thừa An ủy khuất như vậy, Dận Chân tiếp tục ôm Thừa An bằng một tay một tay khác thì cởi xuống ngọc bội đang đeo ở bên hông rồi đưa cho Thừa An.

Trí nhớ của Thừa An rất tốt, y còn nhớ rõ lúc trước Tứ ca không cho chính mình túm ngọc bội ở bên hông cho nên sau này y vẫn luôn không có động tới ngọc bội ở trên người Tứ ca.

Lúc này thấy Tứ ca chủ động đem ngọc bội đưa cho chính mình, Thừa An sửng sốt một chút.

"Không cần?" Thấy Thừa An không cầm nên Dận Chân hỏi.

"Muốn." Vừa mới khóc xong nên giọng nói càng thêm mềm mại, nói xong lập tức vươn tay nhỏ cầm lấy ngọc bội.

Vốn dĩ mọi người cho rằng Dận Chân lại cho Thừa An thêm một cái ngọc bội là có thể dỗ dành đứa nhỏ vui vẻ, không nghĩ tới Thừa An lại còn quay đầu nhìn về phía cái ngọc bội bị vỡ nát kia.

"Được rồi, trưng cái khuôn mặt nhỏ kia cho ai xem đây? Ta cho người đem cái ngọc bội này sửa tốt lại rồi đưa lại đây cho đệ là được chứ gì." Giọng điệu của Dận Đường không được tốt lắm nhưng trong lòng thật ra lại rất kiên nhẫn.

Rốt cuộc bị vỡ chính là ngọc bội mà hắn đưa, biểu hiện của Thừa An cũng coi như là rất để ý đến đồ vật mà hắn đưa. Ngược lại nếu ngọc bội mà hắn đưa bị vỡ mà Thừa An lại không có phản ứng gì, tuy rằng hắn không đến mức so đo với một đứa trẻ nhưng trong lòng chắc chắn sẽ có một chút không thoải mái.

Thừa An nghe thấy lời Dận Đường nói và chớp chớp mắt nhìn hắn.

Nhìn đến dáng vả này của Thừa An, Dận Tự mới kêu thái giám vừa mới nhặt mảnh vỡ của ngọc bội lên đem lại đây rồi giải thích: "Ngọc bội này không vỡ nát hoàn toàn có thể tìm người sửa nó lại......"

Nghe ca ca nói ngọc bội có thể sửa lại rốt cuộc Thừa An cũng gật gật đầu sau đó một lần nữa lộ ra gương mặt tươi cười.

Sau sự cố này mọi người cũng không dám lại để Thừa An xuống đất chạy nữa, mà là đặt Thừa An ở trên giường rồi cầm một ít đồ chơi nhỏ chơi đùa với y.

Có lẽ là do lúc nãy đã khóc một lúc nên sau khi Thừa An chơi với các ca ca thì cái đầu nhỏ bắt đầu gật gù một chút một chút sau đó cả người trực tiếp dựa vào trên người Dận Chân và ngủ thiếp đi.

Dận Chỉ thấy đứa nhỏ chơi được một lúc thì nói ngủ là ngủ, hơi kinh ngạc trợn to hai mắt.

"Ngủ rồi." Dận Nga vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng lúc ngủ của Thừa An, nhỏ giọng nói một câu sau đó nhìn đứa nhỏ nhắm hai mắt lại thì lông mi trông có vẻ càng dài hơn nên cảm thấy hơi ngứa tay.

Dận Nga vừa mới vươn tay còn chưa kịp sờ lên thì đã bị Dận Chân giơ tay ngăn lại, lập tức có chút không vui mà nói thầm lên: "Lại không phải đệ đệ của một mình ngươi, ta sờ một chút thì có làm sao......"

Dận Chân mơ hồ nghe được một chút rồi lại không để ý đến Dận Nga, mà là giơ tay kêu người cầm một cái chăn nhỏ lại đây rồi đắp lên người nhóc con đang dựa vào người hắn rồi sau đó cẩn thận ôm Thừa An đặt ở trên giường.

Sau khi cái đầu của Thừa An nằm ở trên giường đột nhiên xoay người lại và nằm nghiêng, cái tay nhỏ nắm lại thành hình nắm đấm sau đó đặt ở trên miệng của mình.

Đám người Dận Nga yên tĩnh nhìn Thừa An và cảm thấy họ chưa bao giờ nhìn thấy qua một đứa trẻ vừa xinh đẹp vừa khiến người ta yếu thích giống như Thừa An vậy.

Chờ sau khi phát hiện sau khi Thừa An ngủ cái miệng nhỏ còn thường thường động một chút sau đó một giọng nói ngây thơ non nớt tràn ngập mùi sữa phát ra từ "Ca ca" thì tất cả a ca đang đứng ở đây đều nở nụ cười.

Hắc hắc! Thừa An nằm mơ mà còn nhớ đến người ca ca là ta đây......

Dận Nga âm thầm liếc mắt nhìn những người xung quanh trong lòng âm thầm nghĩ một cách đắc ý.

Tuy rằng chỉ nhìn bộ dáng lúc ngủ của Thừa An bọn họ cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại trong lòng phá lệ có loại cảm giác năm tháng yên bình nhưng cũng đã đến lúc bọn họ phải rời đi rồi.

Từ sau khi rời khỏi Càn Thanh cung, mặc kệ là nhóm người Dận Chân hay vẫn là Dận Chỉ người lần đầu tiên gặp Thừa An đều cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.

Có lẽ là do có tâm trạng khá tốt nên khi đi đến cửa cung Dận Chỉ nghĩ đến chuyện lúc nãy Dận Chân chọc giận Hoàng A Mã, nhịn không được khuyên bảo vài câu: "Có đôi khi chết cũng không phải trừng phạt nặng nhất."

Tuy rằng mấy năm gần đây thủ đoạn làm việc của Hoàng A Mã không còn sắc bén giống như lúc còn trẻ, nhưng Dận Chỉ cảm thấy trừng phạt bằng cách lưu đày cũng không tính là nhẹ. Đặc biệt là đối với những quan lại tham ô mà nói thì đã que hưởng thụ vinh hoa phú quý bọn họ sao có thể chịu được những ngày tháng sống ở nơi lạnh lẽo và cực khổ, có chút người sợ là sẽ trực tiếp chết ở trên đường.

"Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, Tam ca nói không sai." Dận Tự nghe vậy cũng thuận miệng nói tiếp một câu.

Dận Chân biết bọn họ nói cũng có đạo lý, gật đầu tỏ vẻ chính mình đã hiểu được.

Càn Thanh cung, noãn các.

Khi Khang Hi quay trở về, Thừa An còn đang nằm ngủ ngon lành ở trên giường.

Thừa An có là da mềm mịn vì lúc nãy đã khóc nên hiện tại có thể nhìn ra một chút dấu vết từ xung quanh vành mắt của y.

Vốn dĩ muốn nhìn bộ dáng đáng yêu khi ngủ của tiểu nhi tử nên trên mặt Khang Hi còn mang theo một chút ý cười, chờ phát hiện Thừa An giống như đã khóc thì uy nghiêm của đế vương lập tức phát ra.

Khang Hi vốn đang nghĩ ở trong đám người của Dận Chân có ai dám ăn hiếp Thừa An, thì sau khi biết được nguyên nhân từ trong miệng của tiểu thái giám ông dùng tay chọc chọc một chút khuôn mặt của tiểu nhi tử. Cảm thấy đứa nhỏ này thật đúng là tiền đồ ngày thường thì không thấy đứa nhỏ này khóc lúc này chỉ là quăng ngã một cái ngọc bội mà đã khóc lên rồi.

Cảm giác được trên mặt hơi ngứa người tuy còn ở trong mộng nhưng trong vô thức đã vươn tay nhỏ bắt lấy ngón tay kia.

Khang Hi dùng ngón tay cào cào cái tay nhỏ của Thừa An sau đó quay đầu nhẹ giọng ra lệnh: "Đi tư khố của trẫm lấy mấy cái ngọc bội lại đây."

"Tuân chỉ." Lương Cửu Công trả lời sau đó nhìn tiểu a ca đang ngủ ngon lành ở trên giường và tự mình đi xuống chọn ngọc bội.

Chờ sau khi Lương Cửu Công lui ra, Khang Hi nhìn bộ dáng lúc ngủ của tiểu nhi tử được một lúc thì cũng bị lây vài phần buồn ngủ nên dứt khoát nằm xuống dựa dần Thừa An và nghỉ ngơi.

Vào đông thường ngủ ngon hơn nên Khang Hi ra lệnh cho thái giám lấy cái chăn lại đây, rồi ôm một cái "Tiểu lò sưởi" thơm mùi sữa và một lúc sau cũng bắt đầu ngỉu thiếp đi.

Không biết từ khi nào tuyết đã bắt đầu rơi ở bên ngoài nhưng trong phòng lại ấm áp giống như là đang ở vào mùa xuân vậy.
Bình Luận (0)
Comment