Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 11



Nửa ngày trôi qua, Lê Vãn Ca dưới sự bảo vệ mập mờ của Tiểu Bao, thì cũng xem là làm việc thuận lợi.

Lương Ngọc Nghi không bắt được lỗi của cô, Cố Mạn Mạn cũng không dám tùy tiện làm gì. "Tiểu Bao, con phải vẽ xong cái bình hoa này thì mới được nghỉ!"

Cố Mạn Mạn sau khi nói với Mộ Tiểu Bao đang ngồi trên thảm trong phòng vẽ thì vẫy tay với Lê Vãn Ca: "Lê tiểu thư, phiền cô ra ngoài này với tôi chút, tôi có chút chuyện muốn nói với cô.

"Mami, mẹ đừng đi, mẹ phải ở cùng con." Cơ thể nhỏ mềm mại của Mộ Tiểu Bao ôm lấy đùi Lê Vãn Ca.

"Ngoan, con nghe lời của cô giáo, vẽ xong hoa thì cô quay lại chơi với con." Cô ngồi xuống, hôn lên trán cậu nhóc, dịu giọng dỗ dành.

"Vậy được thôi, ma

mi phải bảo vệ tốt mình, cô giáo Cố xấu." Cậu nhóc ôm chặt lấy cổ cô, sau khi thì thầm bên tai cô thì thật sự ngồi xuống sàn nhà mà vē.

Một màn này khiến Cố Mạn Mạn đố kị vô cùng.

Người phụ nữ này mới tới mấy ngày thôi, mỗi từ nói đều được thằng nhóc xem như thánh chỉ vậy.


Còn cô ta thì sao, nhiều năm như vậy, mặt dày mà nịnh nọt thằng nhóc, mà một chữ "tốt" cũng không nhận được thì thôi đi, còn lúc nào cũng chống đối cô ta, khiến cô ta khó coi.

"Lê tiểu thư, đóng cửa lại." Cố Mạn Mạn đúng nơi hành lang, nói với Lê Vãn Ca đi từ trong phòng vẽ ra.

Lê Vãn Ca do dự hai giây, rồi đóng cửa lại. "Cô giáo Cố, muốn nói gì với tôi?"

Cho dù người này là Cố Thiên Thiên hay là Cố Mạn Mạn thì địch ý trong mắt cô ta không giấu được.

Vì vậy, cô bắt buộc phải cẩn thận thêm mới được.

"Giày của tôi bẩn rồi, lau cho tôi một chút." Cố Mạn Mạn hai tay khoanh trước ngực, hếch cằm, ra lệnh cho Lê Vãn Ca.

Lê Vãn Ca lạnh lùng nhìn đôi giày cao gót màu trắng đế mạnh của cô ta, hai tay hơi nắm chặt lại.

Rõ ràng cô ta đang sỉ nhục CÔ. "Không muốn?"

Cô ta khẽ hừ một tiếng: "Cô đã đồng ý với mẹ nuôi và Thừa Huyền rằng phải phục dịch tốt tôi, lau giày cái liền không muốn?"

"Không có, tôi là đang nghĩ, làm thế nào mới có thể lau giày của cô giáo Cố cho vừa sạch vừa sáng đây."

Lê Vãn Ca nói xong, hèn hạ mà ngồi xổm xuống, quỳ một gối trước mặt cô ta. Tôn nghiêm đối với cô đã không quan trọng nữa, sớm đã bị đốt cháy thành tro tàn cùng với cô của lúc trước ở trong trận hỏa hoạn năm đó.

Chỉ cần có thể ở lại Mộ gia, có thể có cơ hội đoạt lại con trai, thì lau giày có là gì? Cô không có vải lau giày, thế là liền lấy tà áo của mình lau.

Điều này khiến Cố Mạn Mạn có chút bất ngờ. "Lê tiểu thư, cô nói cô có tay có chân, sao lại khiến bản thân trở nên hạ tiện như vậy?"

"Tôi cũng là dựa vào tay chân kiếm cơm, sao có thể gọi là hạ tiện chứ... Hay là cô giáo Cố cảm thấy tôi lau giày giúp cô là ủy khuất cho tôi rồi? Vậy cô phải hạ tiện đến mức nào chứ, đúng không?"

Lê Vãn Ca vừa nói vừa nghiêm túc lau giày cho cô ta. Thật sự lau vừa sạch vừa bóng loáng.

"Cô!"

Cố Mạn Mạn nhất thời bị chặn cứng họng. Cô ta liền nhấc chân lên, gót giày nhọn dẫm mạnh lên mu bàn tay của Lê Vãn Ca, dùng lực dẫm xuống.


Mười ngón tay nối với tim, Lê Vãn Ca đau đến run cả người, lại chỉ cắn chặt răng, không phát ra một tiếng nào.

Tiểu Bao đang vẽ trong phòng về sau lưng, cô không muốn làm phiền cậu bé.

"Tôi cảnh cáo cô, thức thời mà cút ra khỏi Mộ gia, đừng ỷ vào việc thằng nhóc thích cô mà có mấy ý đồ khác, nếu không thì lúc tôi trở thành Mộ phu nhân, cô sẽ phải chịu đủ đấy." Cố Mạn Mạn sau ác độc mà thấp giọng nói xong mới từ từ nhấc chân đi.

Mu bàn tay của Lê Vãn Ca liền sưng lên, có chút rách da, có mấy tia máu. Cô không cảm xúc mà thổi thổi, lời nói bình tĩnh, mang theo mấy phần mỉa mai: "Cô giáo Cố có lẽ biết kết cục thê thảm của Mộ phu nhân cũ, bị thiêu sống trong bệnh viện tâm thần, cô gấp gáp nhận chức như vậy cũng không sợ bị đen đủi sao?"

Sắc mặt của Cố Mạn Mạn liền biến đổi, trắng bệch và chột dạ.

"Cô... cô là ai, sao lại biết những chuyện này?"

"Chuyện ồn ào như vậy báo chí đăng tin đầy trời, có mấy người không biết được chứ?" Cố Mạn Mạn lúc này mới thở phào một cái, hung dữ nói: "Đó là báo ứng của kẻ giết người, bị thiêu chết còn xem là nhẹ rồi."

Không biết tại sao, cô ta luôn cảm thấy người phụ nữ gọi là Lê Lạc An này từ trên xuống dưới đều lộ vẻ kỳ lạ, giống như là tới báo thù vậy, vô cùng nguy hiểm.

Cô ta tuyệt đối không thể để cô tiếp tục ở lại Mộ gia! Lúc Lê Văn Ca về tới nhà đã là nửa đêm. Dù mới đi Mộ gia ngày đầu tiên đã khiến bản thân thương tích đầy mình, nhưng sự hạnh phúc trong lòng, là điều không cách nào nói rõ được.

Mỗi giây ở cùng Tiểu Bao đều có thể xóa tan đi những nỗi đau này. "Em đấy mà, đều đã nói rồi... Mộ gia không dễ vào như vậy, lần này chịu khổ rồi đúng không?"

Lâm Mạt Bắc lấy thuốc khử trùng và bông tăm ra, động tác dịu dàng giúp Lê Vãn Ca xử lý vết thương, trong mắt đều là vẻ thương xót.

"Anh rõ hơn ai hết, tôi là người đã lột một lớp da, chút đau đớn này có là gì." Cô nhìn vết thương trên lòng bàn tay, thanh âm bình tĩnh.

Vĩnh viễn sẽ không quên được, cảm giác dao phẫu thuật cắt rạch trên mặt và da của mình. Cô của lúc đó, thuốc tế không có tác dụng. Cứ đau đến mức chết đi rồi lại sống lại. Lâm Mạt Bắc thở dài một hơi, đứng dậy đưa một xấp tài liệu qua cho cô.

"Hôm nay em bảo anh điều tra Cố Mạn Mạn này, đã điều tra cho em rồi. Cô ta quả thực là em sinh đôi của Cố Thiên Thiên, gia tộc ở Nam Thành cũng là danh gia vọng tộc có mặt mũi, chỉ là không biết tại sao Cố gia mãi vẫn không công khai thân phận của cô ta với bên ngoài. Mấy năm trước Mộ Thừa Huyền đích thân đón cô ta tới Bắc Thành, toàn bộ Mộ gia đều đối xử với cô ta rất tốt, đặc biệt là Lương Ngọc Nghi, vô cùng thiên vị cô ta." . Truyện Linh Dị

"Kỳ lạ quá, tôi chưa bao giờ nghe Cố Thiên Thiên nhắc qua, cô ta còn có một em gái sinh đôi."

Lê Vãn Ca nhíu mày, giống như đi vào một mê cung, có quá nhiều câu đố cô giải không ra.

Năm đó cô và Cố Thiên Thiên là bạn học, quan hệ không hẳn là tốt nhưng vì đều là người có thiên phú hội họa cực tốt nên vẫn luôn qua lại với nhau."


Lúc đó Mộ Thừa Huyền rất yêu Cố Thiên Thiên, hứa rằng đợi cô ta tốt nghiệp rồi nhất định sẽ lấy cô ta.

Còn cô chỉ là một con vịt xấu xí đứng sau lưng bọn họ, dù hâm mộ nhưng chỉ có thể giấu kín tình yêu thầm đó.

Sau này...

Chuyện cũ không muốn nhớ lại.

Mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy trái tim chịu không nổi. Lê Vãn Ca lắc đầu, không muốn nhớ lại. "Tôi đi xem Hân Hân."

Cô đứng dậy, khẽ khàng đi tới phòng của Hân Hân. Căn phòng màu đỏ hồng, đèn ngủ màu đỏ cam, vô cùng ấm cúng.

Con gái vốn đang ngủ say, giống như cảm nhận được cô đã về, đột nhiên ngồi dậy,dụi dụi hai mắt.

"Mami, mẹ đã đi đâu vậy, Hân Hân cả ngày không gặp mẹ rồi."

"Bảo bối, xin lỗi."

Cô ôm lấy con gái, vô cùng áy náy. "Không sao, Hân Hân biết, mami đang thay Con chăm sóc anh trai."

Mắt của Tiểu Hân Hân sáng lấp lánh, vô cùng chờ mong: "Mami, lúc nào Hân Hân mới có thể đoàn tụ với anh trai?" "Sắp rồi."

Cô hôn lên trán con gái, vành mắt đỏ ửng: "Rất nhanh, chúng ta liền có thể đoàn tụ với anh trai con rồi, từ nay về sau, ba người chúng ta mãi mãi không chia lìa!"






Bình Luận (0)
Comment