Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 114



Sau ngày hôm đó, danh tiếng của Lê Văn Ca có sự nghịch chuyển lớn. Không còn lời chửi bới, cũng không bị bôi đen, số lượng người hâm mộ không ngừng tăng lên. Các lời mời làm người phát ngôn kéo đến không ngừng, tham chí những đạo diễn lớn cũng chủ động đưa ra lời mời, hy vọng có thể mời cô đi đóng phim.

Tập đoàn Mộ thị cũng chi một khoản tiền lớn để tuyên truyền, thuê đội ngũ quan hệ xã hội hàng đầu từ nước ngoài về mới đạt được hiệu quả tích cực như vậy.

Mộ Thừa Huyền không chút để tâm xem một số tin tức liên quan, sau đó mặt không chút thay đổi tất TV.

Hắn đã nằm viện gần một tuần nay, vết thương gần như đã lành hẳn, thei vài ngày nữa hẳn thể xuất viện.

Mộ thị có Mộ Thừa Phong quản lý, hoạt động coi như tốt.

Điều quan trọng nhất là, sau sự kiện gây huyên náo tẩy chay người phát ngôn, Lê Văn Ca đã lấy lại được danh tiếng, mọi chuyện cũng bình ổn.

Làm cho Mộ Thừa Phong, thậm chí cấp cao của Mộ thị, nhìn người phụ nữ này với cặp mắt khác xưa...

"Anh hai, anh lợi hại, còn đang nằm trong bệnh viện, mà đã lặng im không tiếng động xử lý sự việc nan giải như vậy, đảm chuyên gia xử lý khủng hoảng quan hệ xã hội đứng trước mặt anh, sợ là sẽ xấu hổ đến mức tự sát!"

Mộ Thừa Phong ngồi trên ghế, vừa cắt táo cho Mộ Thừa Huyền vừa khoa trương khen ngợi anh trai hắn là thài hồng thí (*).

(*) I thai hồng thi: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cải rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng

"Không liên quan đến anh."


Mộ Thừa Huyền thờ ơ nói.

"Không liên quan đến anh?"

Mộ Thừa Phong tỏ vẻ không tin: "Chuyện này, nếu anh không ra mặt, làm sao Tôn đại minh tinh có thể bắt tay làm hòa với Lê tiểu thư, còn làm trò trước mặt truyền thông, cùng Lê tiểu thư trình diễn một màn chị em tình thâm Ai không biết... Tôn Hiểu Hiểu, ngôi sao có sức ảnh hưởng nhất trong ngành giải trí, nữ thần quốc dân đứng đầu, bất luận là ai cũng không nể mặt. Không phải anh đứng giữa hòa giải. Ai tin được?

"Cô ấy đến đây, em hỏi cô ấy đi."

Mộ Thừa Huyền liếc nhìn đồng hồ trên tường, tầm mắt dừng lại ngay phía cảnh của.

Quả nhiên, không đến ba giây đồng hồ, Lê Vân Ca mang theo cái phích giữ nhiệt, lộ vẻ phong trần mệt mở nước

"Hô, hôm nay gió bên ngoài thật lớn, vì sắp xếp đi Tụ Thiện Đường mua món canh vịt này, tôi đều bị đông thành băng!"

Cô theo thói quen đặt phích giữ nhiệt lên bàn, sau đó cởi áo khoác dài màu đen, kinh râm và khăn lụa.

Trong lớp áo khoác là chiếc váy đen liền thân, tôn lên dáng người thướt tha của cô, càng thêm xinh đẹp động lòng người.

"Nữ thần An An, thực sự ngày càng có phong thái của một đại minh tinh."

Mộ Thừa Phong nhìn Lê Văn Ca từ trên xuống dưới, từ đáy lòng cảm khái nói.

Người phụ nữ có mái tóc xoăn màu nâu mềm mượt, kết hợp với đôi môi đỏ rực, củng đôi bốt màu đen nhìn cực ngầu, trong đám người chắc chắn là sự tồn tại chói lọi nhất, vưu vật trong vưu vật.

Hắn cũng ngày càng hiểu được, tại sao anh hai vốn luôn bạc tình bạc nghĩa, không quan tâm đến, lại có tình ý với vị này.

"Nhìn qua chỗ khác, chỗ không nên nhìn thì không được nhìn."

Mộ Thừa Huyền bất mãn với ảnh mắt xâm lược quả mực của Mộ Thừa Phong, lạnh lùng như bằng cảnh cáo nói.

Lê Văn Ca hé miệng cười một cái, cũng không nói gi thêm, mở phích giữ nhiệt ra, đổ bát canh vịt nóng hổi thơm phức vào bát.

"Nếm thử chút đi, vẫn còn nóng. Để giành lấy suất đầu tiên, tôi đã suýt đánh nhau với mười mấy bác gái."

Cô dùng thìa múc canh trong bát, xuyên qua làn khói trắng, nhẹ nhàng nói với Mộ Thừa Huyền.

Người đàn ông nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó gật đầu: "Ngon lắm."

"Ngon là tốt rồi. Ngày mai tôi lại đi mua cho anh. Nghe nói món thịt chưng tỏi của họ cũng rất ngon. Nếu anh muốn ăn, tôi sẽ mang về cho anh một phần."

Lê Văn Ca giống như đứa trẻ vượt qua kì thi, nở nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt, ân cần lại lấy lòng nói.


Mấy ngày nay, cô gần tim kiếm những món ngon nổi tiếng ở toàn bộ Bắc Thành, không ngại xếp hàng dài, sau đó đùng hẹn là 12:30 trưa, dem đến trước mặt Mộ Thừa Huyền.

"Thơm quá, tôi cũng muốn ăn."

Mộ Thừa Phong đứng ở một bên, nuốt nước miếng, tội nghiệp nói.

Tuy rằng, hån chưa ăn gì, lại cảm thấy ăn không tiêu,.. bị cầu lương làm cho no đủ!

"Cậu muốn ăn sao, tôi lấy cho cậu."

Lê Văn Ca đứng dậy, chuẩn bị đem cho Mộ Thừa Phong một bát.

"Không được."

Mộ Thừa Huyền lạnh lùng ngăn lại.

"Ách, yên tâm đi, phích giữ nhiệt rất lớn, có đủ."

Lê Văn Ca xấu hổ cười, hào phóng nói.

Thầm nghĩ, người này sao lại nhỏ mọn như vậy, một ngụm canh mà thôi, cũng muốn độc chiếm?

Nhưng Mộ Thừa Huyền không để ý đến cô, nhìn Mộ Thừa Phong không có mắt nhìn, nói: "Đói bụng, thì cút ra ngoài ăn cơm. Canh của cô ấy chỉ tôi mới có thể uống."

"Anh hai, anh cũng thật... không có tình người!"

Mộ Thừa Phong dang ngực, rất là bị thương.

Lâu rồi hắn không thấy qua, Mộ Thừa Huyền "keo kiệt" như thế này:

Loại cảm giác này, rất giống với năm đó.

"Năm đó, chị dâu làm cho anh cải gi đó, anh cũng không cho em nếm một ngụm. Em còn tưởng rằng anh chỉ có dục vọng chiếm hữu đối với chị dâu thôi. Xem ra, An An nữ thần cố gắng cũng không vô ích, sẽ sớm vượt qua địa vị của chị dâu trong lòng anh!"

Mộ Thừa Phong không biết là cố ý hay vô tình, không suy nghĩ mà nhắc đến Lê Văn Ca.

Bầu không khí bỗng trở nên lạnh hơn rất nhiều.

"Đang êm đẹp, nhắc đến người phụ nữ kia làm gi?"

Khuôn mặt anh tuấn của Mộ Thừa Thiên lộ ra vẻ chán ghét, lạnh giọng nói: "Người phụ nữ đó chưa từng có chỗ đứng trong lông tôi, thì làm sao có thể vượt qua được."

"Loảng xoảng!" một tiếng, chiếc thìa của Lê Văn Ca rơi vào trong bát.


Mộ Thừa Huyền cau mày nhìn cô: "Làm sao vậy?"

"Không, không có gì, chỉ là đề tài các anh đang nói đến làm tôi có chút xấu hổ."

Lê Văn Ca củi đầu, luống cuống lau nước canh bắn tung tóe ra ngoài, giấu phần khổ sở của chính mình đi.

Haha, cũng không phải là lần đầu biết, Mộ Thừa Huyền từng ghét bản thân bao nhiêu, khổ sở cái gì chứ.

"Anh hai, anh đã bao giờ nghe qua hai từ "gay kin" chưa?"

Mộ Thừa Phong tiếp tục không đầu không đuôi nói.

"Cái quái gì vậy?"

"Gay kín là những người đồng tính không công khai. Bây giờ rất nhiều nhà tâm lý học dùng nó để chỉ một loại tâm lý đặc thù."

"Rốt cuộc em muốn diễn đạt điều gì?"

Mộ Thừa Huyền không kiên nhẫn xoa xoa thái dương, cảm thấy gần đây Mộ Thừa Phong càng ngày càng điên rồi.

"Có một loại đồng tinh, bọn họ không thừa nhận chính mình đồng tính. Không chỉ không thừa nhận, còn cực kỳ chán ghét cộng đồng đồng tinh. Nhưng trong sâu thẳm, bọn họ là đồng chi. Anh, tâm lý hiện tại của anh rất giống với nhóm đồng tính gay kin, thậm chí còn rõ hơn. "

Mộ Thừa Huyền trầm mặc, sắc mặt rất khó coi.

Thấy Mộ Thừa Huyền không nói gì, lá gan tìm đường chết lại tiếp tục to lên, kiên quyết nói: “Anh hai, anh có bao giờ nghĩ đến, tình cảm của minh đổi với chị dâu, giống như nhóm người đồng tính gay kín không, miệng nói chán ghét, nhưng thực tế lại rất để ý."

“Mấy năm nay, không ít người phụ nữ tới tới lui lui bên cạnh anh, trong mắt anh thấy ai, đầu bếp trong nhà, nghiên cứu các mỏn ăn mới đa dạng, một miếng anh cũng không ăn, luôn cố chấp ăn mấy món chị dầu hay nấu. Anh dám nói cô ấy ở trong lòng anh, chưa từng có chỗ đứng? Anh đây là lừa minh dối người, là biểu hiện "gay kín" điển hình!”

Mộ Thừa Phong càng lúc cảng kich động nói, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt ngày càng đáng sợ của Mộ Thừa Huyền.

Xem




Bình Luận (0)
Comment