Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 125



"Lễ Lạc An, Cô muốn chết phải không?"

Mộ Thừa Huyền hoàn toàn bị chọc giận, cũng không để ý thể diện, trực tiếp đoạt lại cô.

Chẳng qua là, cũng không biết chuyện gi xảy ra, khi bàn tay của hắn đụng phải thân thể người đàn ông kia, cả người hắn bị một luồng sức mạnh, trực tiếp đẩy lui ra thật xa.

"Anh là?"

Mộ Thừa Huyền nhíu chặt chân mày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông thần bí kia, dưới con mắt mọi người dẫn Lê Vân Ca đi khỏi quán bar.

"Mộ tổng, đừng đuổi theo, anh không đuổi kịp ông ta đâu."

Kiều Tư Nam ngăn cản Mộ Thừa Huyền nhấc chân đuổi theo, ý vị thâm trường nói.

"Đây là người mà cậu sắp xếp?"

"Mộ tổng quả đề cao tôi, tôi một công tử phong luu, sao có thể có bản lĩnh kia, mời được điện chủ đương nhiệm của Võ Thần điện, "Quý Tam Đao" danh tiếng lẫy lừng của Quý gia."

Kiều Tư Nam nhìn của quán bar, nụ cười trên môi cực kỳ thâm trầm.

"Cậu cũng cảm thấy, ông ta chính là Quý Minh Xuyên?"

"Tất nhiên."


Kiều Tư Nam chuyển tầm mát, nhìn về phía Mộ Thừa Huyền với vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Trừ Quý gia của ông ta, có ai lá gan đó, dám cướp người phụ nữ từ trong tay hai người tôi và anh?"

Vừa nãy, chỉ bằng bộ dáng người đàn ông thần bí kia động cũng không động, liền đem Mộ Thừa Huyền chấn liên tiếp lui về phía sau, trừ Quý Minh Xuyên có bản lãnh này, tuyệt không người thứ hai.

"Điện chủ của Võ Thần Điện không hổ là chiến thần thực lực mạnh mẽ năm mươi năm mới có một, quả thật là còn mạnh mẽ, tàn nhẫn hơn so với trong truyền thuyết, tôi cũng sắp thành người hâm mộ của ông ta rồi."

Kiều Tư Nam cảm khải nghĩ lại nói.

Tin tức có liên quan tới "Quý Tam Đao”, phần lớn đều là truyền thuyết, trong giang hồ thậm chí có người cảm thấy, nhân vật truyền kỳ thế này giống như là tiểu thuyết bịa đặt, có lẽ không hề tồn tại.

Hôm nay vừa gặp, mặc dù chỉ có nửa mặt, cũng đủ để làm cho người ta rung động.

Mộ Thừa Huyền củi đầu, sau một hồi trầm mặc, thẳng ra khỏi quán bar.

Kiều Tư Nam tự nhiên cũng đi theo lên, lại hết sức thiếu đánh, vẫn ở bên cạnh Mộ Thừa Huyền kể lể dài dòng.

"Mộ tổng là muốn đi Quý gia đòi người sao sao, cùng đi thôi!"

"Quỷ gia khó đối phó, anh đi một mình, không sợ bị đánh bay lần nữa?"

"Có lẽ, căn bản không cần chúng ta ra mặt, ngón tay người đẹp chỉ chỉ, liền có thể đem chiến thần đùa bỡn trong lòng bàn tay, giống như đùa bỡn hai người chúng ta vậy."

So với Kiều Tư Nam không ngừng lải nhải, Mộ Thừa Huyền vẫn yên lặng.

Hắn cầm ra chia khóa xe, mở cửa xe thể thao ngừng ở bãi đậu xe ngoài trời.

Lúc chuẩn bị mở cửa xe, Kiều Tư Nam đè cửa xe xuống, khiêu khích nhìn hắn, nói: "Một tổng, nếu anh đã không tiếc đem người đẹp đẩy vào trong lòng tôi, làm sao không biết thời biết thế, đem người đẹp đẩy vào trong tay người Quý gia, anh hẳn là hiểu rõ hơn tôi, nếu như lôi kéo dược Quý gia, trong tay liền nắm chắc một tấm bài chủ chốt!"

"Ha hả, tôi còn tưởng rằng cậu ít nhiều có mấy phần thật lòng với người phụ nữ này, xem ra... Cũng chỉ là lợi dụng mà thôi."

Mộ Thừa Huyền nói xong, cười lạnh nói: "Tôi cũng không khòi thấy thương hại cho cô ấy, hao tổn tâm cơ nhảy tới nhảy lui giữa tôi và cậu, kết quả cũng chỉ là xem cô ấy là con cờ."

"Ai xem ai là con cờ còn chưa chắc đâu, Mộ tổng không khỏi quá tự tin."

Kiều Tư Nam câu môi, cười như không cười nói.

Lê Văn Ca kéo tay của người đàn ông, giả bộ dáng vẻ rất thân mật, cho đến đi ra khỏi quản bar, không lưu luyến chút nào mà buông tay.

"Tối nay, xin lỗi, đã lấy ngài làm bia đỡ đạn, bây giờ chúng ta tách ra, ngài mau chạy trốn đi."

Cô phất phất tay với người đàn ông, chuẩn bị đi về một hướng khác.

Người đàn ông lại nắm tay cô, cưới nói: "Có thể giải thích cho tôi, vi sao phải nhanh chóng chạy trốn?"

"Chẳng lẽ ngài không phát hiện sao, hai người bên trong kia, không dễ trêu chọc, bọn họ lại tranh đoạt tôi, tôi lại chạy theo ngài, nếu như ngài không mau chạy trốn, chở bị bọn họ bắt tay đánh ngài hay sao?"

Lê Văn Ca vừa nói, dùng sức rút tay mình từ trong lòng bàn tay người đàn ông rút ra.

Hừ, mấy người đàn ông này, có phải có tật xấu gì không, làm sao động một tí là thích cầm tay cô, hon nữa còn không có ngoại lệ mà có cảm giác bắt thú cưng chạy lung tung, tức chết cô mà!


"Cô với hai người kia là quan hệ như thế nào?"

Người đàn ông hỏi.

"Quan hệ gì cũng không có, bọn họ..."

Lê Văn Ca dừng lại, lộ ra nụ cười khinh thường, nói: "Đều không phải là thủ tốt lành gi!"

Nhin dẳng vẻ Mộ Thừa Huyền cùng Kiều Tu Nam cướp đoạt cô ban nãy, cô chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Nói cho cùng, nào có người đàn ông mà thôi. gi thật lòng, chi là lòng háo thắng giữa hai

Giống như, hai con sư tử đực tranh đoạt một con sư tử cái, không phải sư tử đực có cảm tình bao sâu đối với sư tử cải, sở dĩ muốn thắng cũng chỉ là xem có như chiến lợi phẩm, tô điểm cho quyền lợi và uy vọng của mình.

"Ha ha!"

Người đàn ông hiếm thấy lộ ra biểu cảm khác ngoài nghiêm túc, nói: "Xem ra người phụ nữ sinh vật này, cũng không phải tất cả đều ngực lớn nhưng không có đầu óc, cũng có người tinh táo, tối nay mặc dù không thú vị, ngược lại không uồng chuyến này."

"Mà ngài là ai thế, vẫn mang mặt nạ, cũng không biết bộ dạng ngài ra sao, giọng điệu kiêu ngạo như thế, là công tủ nhỏ nhà nào mà không biết trời cao đất rộng thế?"

"Cô nhìn bộ dạng của tôi giống như công tử nhỏ sao?"

"Tôi không nhìn ra, cho nên..."

Lê Văn Ca đảo tròng mắt, nhanh như chớp muốn lấy đi mặt nạ của người đàn ông.

Phương diện này, cô đúng là có kinh nghiệm, trước đó chính là làm như vậy mà thành công lấy xuống mặt nạ Kiều Tư Nam.

Chẳng qua là, người này, phản ứng nhanh hơn gấp trăm lần so với Kiều Tư Nam, tay cô mới vừa đưa tới, sau đó không biết chuyện gi, liền bị người đàn ông nấm chặt lấy.

"Muốn đánh lén tôi?"

Giọng người đàn ông rất là uy nghiêm, một bàn tay đã nắm chặt hai cổ tay của Lê Văn Ca, làm cô không thể nhúc nhích.

"Buông tôi ra, động thù với người phụ nữ, sao được xem là đàn ông chủ..."

Lê Văn Ca giận đến cắn răng, co chân đá người đàn ông.

Cô cũng không phải là dễ khi dễ, những năm qua cũng luyện qua chút quyền cước.

"Người phụ nữ to gan, dám bất kính với điện chủ chúng tôi, muốn chết sao?"

Không biết từ nơi nào, chui ra mấy người quần áo đen, vây kin Lê Văn Ca, bộ dường như muốn chặt cô thành tám khúc.

"Này, các... các người từ đâu chui ra, là người hay quỷ?"

Lê Văn Ca trong nhảy mắt đàng hoàng, nuốt nước miếng một cái, run rẩy nhìn đám người quần áo đen này.

Từ biểu cảm những người đó, Lê Văn Ca phát hiện bọn họ đổi với người đàn ông, không phải phục tòng thông thường, mà là thề chết hiến dãng.


"Tất cả đi xuống."

Quý Minh Xuyên không vui nhíu mày, giơ một tay lên đuổi.

"Vàng, điện chủ!"

Mấy người quần áo đen, “Vèo!" một cái, hoàn toàn biển mất.

"Người, người đâu?"

Lê Văn Ca xoa đôi mắt, tam quan và ngũ quan bị kích động cực lớn.

"Không phải cô muốn biết, tôi là ai sao?"

Người đàn ông nói, lấy mặt nạ xuống, nói với Lê Văn Ca: "Tôi họ Quỷ, tên Minh Xuyên, chúng ta làm quen một chút đi."

"Quỷ... Quỷ... Quý..."

Lê Văn Ca nhìn người đàn ông, bởi vi quả mức kinh ngạc, không khống chế được biểu cảm.

Không thể nào, không thể nào, đây Quý Minh Xuyên mà Kiều Tu Nam và Charles đặc biệt nói cả đêm, hiện đảm nhiệm điện chủ Võ Thần điện, chiến thần thực lực mạnh mẽ Quý Tam Đao?

Nhân vật chỉ tồn tại trong tiểu thuyết sảng vãn lại thật sự tồn tại, còn... còn đứng ngay trước mặt cô?

"Quý Minh Xuyên."

Người đàn ông lập lại minh tên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tên tôi, rất khỏ đọc sao?"

"Không, không phải."

Lê Vãn Ca cố gắng nuốt nước miếng một cái, run rẩy nói: "Bởi vì ngài quá nổi tiếng, cho nên... Cho nên tôi không dám tin tưởng, ngài thật sự tồn tại, còn tưởng rằng nhân vật mấy đứa trẻ trâu tưởng tượng ra, không phải nói ngài tuổi đã hơn năm mươi, mặt mũi xấu xí sao?"

Người đàn ông trước mắt, nào có quan hệ với hai chữ "xấu xi" chứ, rõ ràng rất chính trực,

Đúng, chính là chính trực, chính trực như hộ quốc đại tướng quân vậy!

Xem




Bình Luận (0)
Comment