Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 128



Trái tim của Lê Vãn Ca đột nhiên đau nhói, đau hơn bất kỳ lúc nào khác.

Xem ra, Cố Mạn Mạn tẩy não rất thành công, đã nhiều ngày như vậy rồi, mà khúc mắc trong lòng cậu bé còn chưa gỡ được.

Không chỉ chưa được gỡ, hình như... còn tăng thêm.

Ý nghĩ muốn cắt đầu lưỡi của Cố Mạn Mạn càng thêm mãnh liệt. "Có nghe thấy không, cháu của tôi không chào đón cô, muốn cút thì cút mau đi, ở chỗ này giả bộ đáng thương làm cái gì?"

Lương Ngọc Nghi đứng dậy, nhìn Lê Vãn Ca như nhìn một con thú hung ác, tàn nhẫn nói.

Nếu là lúc trước, cho dù Mộ Thừa Huyền không ra mặt ngăn cản, Mộ Tiểu Bao đã sớm phát cáu, cậu bé sẽ không có bất kỳ ai ăn hiếp Lê Vãn Ca.

Bây giờ, cậu bé lại làm như không thấy, chỉ xem Lê Văn Ca như người xấu xâm chiếm nhà của cậu bé thôi.

"Mẹ, con đã nói rồi, chuyện của con và cô ấy, mẹ đừng xen vào."


Mộ Thừa Huyền không muốn nhìn Lê Vãn Ca úc hiếp, lạnh lùng cảnh cáo.

Người phụ nữ này, ngoài trừ hắn ra, ai cũng không được ức hiếp cô.

"Thừa Huyền, con làm gì vậy, chẳng lẽ con thật sự động tâm với loại phụ nữ có thân phận hèn mọn, còn từng cưới và đã sinh ra hai đứa con này sao?"

Lương Ngọc Nghi vỗ ngực, thở dài, than thở: "Trước kia con để cô ấy bước vào cửa Mộ gia, mẹ cảm thấy con là vì tốt cho Tiểu Bao, dù sao cũng đã nhiều năm rồi, cô ấy là người phụ nữ duy nhất mà Tiểu Bao chấp nhận, đứa nhỏ này thậm chỉ còn gọi cô ấy là mami, nhưng bây giờ con không nhìn thấy sao, Tiểu Bao cũng đã rất chán ghét cô ấy, không cho cô ấy bước vào trong nhà, con còn dây dưa với cô ấy, không thèm suy nghĩ đến con mình một chút nào sao?"

"Tiểu Bao chỉ tạm thời lú lẫn, tự mình chui vào ngõ cụt, kiểu gì nó cũng sẽ nghĩ thông."

Mộ Thừa Huyền liếc nhanh về phía Cố Mạn Mạn, sau đó lại nhìn về phía Lương Ngọc Nghi, giọng nói rất lạnh.

Hắn là người thông minh, sắc bén tới cỡ nào chứ, sao lại không phát hiện Mộ Tiểu Bao thay đổi từ lúc nào.

Cho dù Lê Vãn Ca không nói, hắn cũng có thể đoán được sơ sơ, hôm ở chuồng ngựa, khẳng định Cổ Mạn Mạn đã nói điều gì đó không nên nói với Mộ Tiểu Bao, cho nên cậu bé rất bài xích Lê Văn Ca, hắn chỉ không nói toạc ra mà thôi.

Cố Mạn Mạn có chút tâm kế cũng là chuyện bình thường.

Bởi vì cô ta là em gái ruột duy nhất của Thiên Thiên, hắn luôn đặc biệt tha thứ cho Cố Mạn Mạn.

"Như con nói, nếu là Tiểu Bao bị lú lẫn, đó cũng là do đồ sao chổi kia làm cho lú lẫn, mẹ không thể để cho cô ấy lại gần Tiểu Bao nửa bước, tự con xem đi, từ khi cô ấy bước vào Mộ gia chúng ta, con, Tiểu Bao, thậm chí Mạn Mạn, mọi người đều liên tiếp xảy ra chuyện, đã bình yên được ngày nào chưa?"

Lương Ngọc Nghi càng nói càng kích động, ngồi xổm trước mặt Mộ Tiểu Bao đang đưa lưng về phía Lê Văn Ca, nói: "Tiều Bao, cháu nói cho bà biết, có phải cháu rất ghét người phụ nữ này không, cũng không muốn nhìn thấy cô ấy nữa, đúng không?"

Mộ Tiểu Bao rất khác thường, không chịu nói chuyện, vẫn đưa lưng về phía Lê Vãn Ca như cũ, cái đầu nhỏ củi gầm xuống.

Bóng lưng nhỏ bé này, yếu ớt như vậy, nhạy cảm như thế, cần được che chở như thế.

Lòng Lê Vãn Ca đau như dao cắt, sao có thể để cho cậu bé khó xử được, nói thẳng: "Mộ phu nhân, xin bà đừng ép Tiểu Bao, mặc kệ cậu bé thích tôi, hay là chán ghét tôi, tôi cũng sẽ không bước vào cửa này nửa bước, tôi sẽ không gây phiền phức cho các người, sau này xin bà hãy quan tâm và luôn giữ cho thể xác, tinh thần của Tiểu Bao luôn khỏe mạnh, đừng để một vài người lung tung gây tổn thương cho cậu bé, hãy để cậu bé cảm thấy an toàn thêm một chút, tôi... tôi đi!"

Sau khi cô nói xong, nén nước mắt, xoay người rời đi.

"Lê Lạc An, cô đứng lại!"


Mộ Thừa Huyền không nghĩ tới, da mặt của người phụ nữ này bình thường rất dày, hắn đuổi còn không chịu đi, vậy mà nói đi liền đi, dễ dàng từ bỏ như vậy, cứ như vậy mà bị đánh bại sao?

Lê Văn Ca không ngừng lại, cũng không nói gì nữa, chạy vào trong đêm tối mù mịt. Nếu như sự tồn tại của cô khiến cho Tiểu Bao cảm thấy khó chịu, vậy cô cam tâm tình nguyện rời đi.

Mộ Thừa Huyền đương nhiên không chịu thả Lê Vãn Ca đi, do dự hai giây liền đuổi theo.

"A, Thừa Huyền, con... con quay về đây, cô ấy chỉ giả bộ đáng thương thôi, con đừng bị cô ấy lừa..."

Lương Ngọc Nghi gào to với bóng lưng của Mộ Thừa Huyền.

Đứa con này của bà là bị rót thuốc mê rồi à, từ lúc nào lại bắt đầu xử lý theo cảm tính như thế?

"Mę... Mami!"

Lúc này, Mộ Tiểu Bao vẫn luôn đưa lưng về phía của, cũng xoay người lại, nhìn phương hướng Lê Vãn Ca biến mất.

Gương mặt nhỏ nhắn đầy thịt đã đầy nước mắt.

Lúc nãy cậu bé vẫn luôn không chịu xoay người nhìn Lê Vãn Ca vì cậu bé đang khóc.

Mà cậu không muốn để cho Lê Văn Ca nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của mình, cũng như cậu bé không muốn để cho cô nhìn thấy thật ra cậu bé còn thích cô.

"A, Tiểu Bao, cháu trai lớn của bà, cháu làm sao vậy, tại sao lại khóc, là bị tên sao chổi kia dọa sợ à, đừng sợ... Bà nội ở đây, mau tới ôm bà nội một cái!"

Lương Ngọc Nghi thấy Tiểu Bao khóc, đau lòng đến quên hết tất cả, đâu còn tinh thần để chú ý đến con trai và người phụ nữ sao chổi kia, chỉ có thể mặc kệ bọn họ.

"Tiểu Bao, con đừng đau lòng, cha con đuổi theo cô Lê của con, tin chắc anh ấy nhất định sẽ đuổi kịp, con cũng biết, anh ấy rất quan tâm cô Lê của con mà..."

Cố Mạn Mạn dời ánh mắt lạnh lẽo từ phía cửa về lại, thay bằng nụ cười dối trá, xoa đầu Mộ Tiểu Bao: "Đợi ba con dẫn cô Lê của con về, cô Lê của con sẽ biến thành mami danh chính ngôn thuận của con, rất nhanh sẽ có em trai, em gái chơi cùng với con, tưởng tượng như vậy có phải liền rất vui vẻ hay không, liền không ghét cô Lê của con nữa đúng không?"

"Cô nói bậy!"

Mộ Tiểu Bao bĩu môi, khóe mắt rưng rưng, tay nhỏ đẩy Cố Mạn Mạn một cái, nói: "Tiểu Bao đã từng nói, Tiểu Bao không muốn mami, cũng không cần em trai, em gái, Tiểu Bao chỉ cần daddy mà thôi."


"Đứa nhỏ này, sao ba con có thể vĩnh viễn không kết hôn chứ, chỉ cần kết hôn, liên sẽ sinh em trai, em gái cho con, con phải học cách chấp nhận đi..."

"Không muốn! Không muốn! Không muốn!"

Tiểu Bao bị kích thích, từ mới âm thầm khóc chuyển sang khóc lớn tiếng, nói: "Tiểu Bao ghét em trai, em gái, càng ghét người phụ nữ kia, Tiểu Bao mới không muốn daddy dẫn cô ấy về đâu!"

"Tiểu Bao, con nghe cô giáo Cố nói này, cô Lê của con rất tốt, con..."

"Cô bởt nhiều chuyện đi!"

Lương Ngọc Nghi lạnh mặt, cắt ngang Cố Mạn Mạn đang nói không ngừng, nói: "Đợt này, Tiểu Bao rất không thích hợp, xem ra con trai tôi nói không sai, đứa nhỏ này đã bị người ta làm cho lú lẫn rồi, những lời vừa rồi của cô, xem như tôi chưa nghe thấy, sau này còn nói lung tung như vậy, cũng đừng trách vì sao tôi trở mặt, không nhận thân."

"Mẹ Lương, con... con chỉ là muốn khuyên bảo Tiểu Bao thôi, mẹ đừng hiểu lầm con!"

Cố Mạn Mạn ý thức được mình quá nóng vội, vội vàng bày ra bộ dáng tội nghiệp, giải thích: "Thực ra mẹ cũng biết, cuối cùng Thừa Huyền cũng sẽ kết hôn, cũng sẽ có con, có lẽ Tiểu Bao nhìn thấy ba nó và Lê tiểu thư phát triển quá nhanh, lo lắng bọn họ sau khi sinh em bé, sẽ không cần cậu bé nữa, chuyện mấy đứa bé trở thành trẻ em mồ côi cha, rất thường thấy, con chỉ không muốn đứa nhỏ nghĩ quần, nên đã sớm làm tâm lý chuẩn bị cho cậu bé."

"Tôi không cho phép Thừa Huyền kết hôn với người phụ nữ sao chổi kia!"

Ánh mắt của Lương Ngọc Nghi rất lạnh lùng, nói một cách chắc chắn.

Bà ôm Tiểu Bao vào lòng, khẽ nói: "Tiểu Bao ngoan, đừng khóc, ba con sẽ không cưới người phụ nữ kia, ba con sẽ kết hôn với cô giáo Cố, cô giáo Cố đồng ý với con, sẽ không sinh em bé, hai người bọn họ có con là đủ rồi."

Xem




Bình Luận (0)
Comment