Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 132



Phòng của Tiểu Bao có những chiếc đèn ngủ màu cam được thắp sáng tạo nên một bầu không khí ấm áp.

Cậu bé đang ngủ, bình thường khi ngủ tay chân như bị ngã chồng vó vậy, tư thế ngủ rất thoải mái, nhưng đêm nay lại nằm cuộn tròn sang một bên, bàn tay nhỏ nắm chặt, thoạt nhìn rất không an toàn.

Về mặt tâm lý học, tư thế ngủ như vậy, đại biểu cho việc rất thiếu cảm giác an toàn.

Lê Vãn Ca nhìn bộ dáng của cậu bé, trong lòng cảm thấy khó chịu,

Tuổi còn nhỏ như vậy, vốn nên vô ưu vô tư, lại phải chịu đựng quá nhiều áp lực mà ở tuổi này không nên chịu đựng.

Cố Mạn Mạn có lẽ là rất đáng giận, nhưng suy cho cùng, cô mới chính là gốc rễ của mọi bi kịch.

Thật sự rất muốn nhanh chóng kết thúc tất cả, nhưng cái bụng này, như thế nào lại không chịu thua kém như vậy?

Tỉ mỉ tính lại, cô và Mộ Thừa Huyền đã quan hệ rất nhiều lần, thế nhưng... hoàn toàn không có dấu hiệu mang thai nào cả!

"Tiểu Bao, thực xin lỗi, mẹ thật có lỗi với con!"

Lê Văn Ca càng nghĩ càng thấy mình thật vô dụng, càng nghĩ lại càng thấy áy náy với hai đứa nhỏ.


Cô đưa tay ra, cần thận vuốt ve khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của Mộ Tiểu Bao.

Cũng chỉ có vào ban đêm, khi Tiểu Bao đã hoàn toàn ngủ say, cô mới dám thể hiện sự đau lòng cùng áy náy của mình.

"Mẹ, có phải Tiểu Bao đang nằm mơ không?"

Giấc ngủ của Mộ Tiểu Bao vốn không an ổn, lại bị Lê Vãn Ca chạm vào như vậy, cậu chậm rãi mở đôi mắt to tròn.

"Bảo bối, con không phải đang nằm mơ, mẹ ở đây để bảo vệ con..." Giọng Lê Vãn Ca nghẹn ngào, xoa cái đầu tóc rối bù của cậu bé.

Cô đã quên mất việc che giấu cảm xúc thật của mình, mỗi lời nói và hành động, đều là bản năng của một người mẹ.

"Mẹ, thực sự là mẹ!"

Sau khi cậu bé xác nhận Lê Vãn Ca là thật, phản ứng đầu tiên không phải là sự bài xích, mà là thân cận theo bản năng.

Cậu chớp chớp đôi mắt to, trực tiếp nhào vào lòng của người phụ nữ, giống như một con mèo nhỏ, cọ qua cọ lại, mè nheo nói: "Mẹ, Tiểu Bao rất thích mẹ!"

Sự gần gũi này, đến từ sự gắn bó huyết thống, không muốn xa rời.

"Mẹ cũng rất thích con!"

Lê Văn thuận thế ôm chặt cậu bé gắt gao trong ngực, nước mắt sớm chảy dài trên khuôn mặt.

Có đôi khi, ở sâu trong nội tâm, sẽ có một loại xúc động, muốn cứ như vậy mà ôm hai đứa nhỏ trốn đến chân trời góc bể, không quan tâm đến chuyện gì nữa!

"Mẹ, thực xin lỗi, đêm nay Tiểu Bao không nên nói những lời đó với mẹ, Tiểu Bao không ghét mẹ, Tiểu Bao thích mẹ..."

Cậu bé ôm cổ Lê Vãn Ca, khéo léo ngoan ngoãn xin lỗi.

Vào ban đêm, sẽ làm người ta hạ xuống lòng phòng bị, mặc dù Tiểu Bao chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng giống nhau

"Bảo bối, con không cần xin lỗi mẹ. Mẹ biết con thích mẹ. Con không phải cố ý nói những lời đó để làm tổn thương trái tim của mẹ. Con chỉ là sợ hãi bị chúng ta bỏ rơi, đúng không?"

"Cô giáo Cố nói, mami là một người phụ nữ xấu xa, suýt chút nữa đã giết chết daddy, hơn nữa... mẹ muốn gả cho ba, sau đó... sinh nhiều em bé cho daddy, đến lúc đó ba sẽ không thích Tiểu Bao nữa."

"Đứa nhỏ ngốc, mặc dù ba và mẹ sẽ tiểu sinh bảo bảo, chúng ta vẫn sẽ yêu con, con vẫn là bảo bối độc nhất vô nhị của chúng ta!"

"Không, sẽ không!"


Tiểu Bao kích động lắc đầu, bướng bỉnh nói: "Chỉ cần mẹ cùng ba sinh tiểu bảo bảo, hai người sẽ không yêu con nữa, nhất là ba, ba sẽ không cần Tiểu Bao nữa."

"Tiểu Bao, tại sao con lại nghĩ như vậy?"

Lê Vãn Ca cảm thấy được cảm xúc của cậu bé không thích hợp. Cô nắm lấy vai cậu bé, hỏi: "Con thành thật nói cho mẹ, cô giáo Cố đã nói gi với con?"

Trực giác nói cho cô, với trình độ hiểu biết của Tiều Bao, không đến mức tranh giành tình cảm đến tình trạng như vậy. Cố Mạn Mạn hẳn đã nói gì đó quá đáng, mới làm cho Tiểu Bao tin tưởng như vậy, chỉ cần cô và Mộ Thừa Huyền sinh đứa nhỏ, sẽ không cần cậu bé nữa.

"Cô giáo Cố nói rằng ba ghét mẹ ruột của Tiểu Bao, mẹ ruột của Tiểu Bao là một kẻ giết người. Cha sở dĩ thích Tiểu Bao, là vì hiện tại ba chỉ có một bé cưng là Tiểu Bao, nếu ba có bé cưng khác, sẽ không cần Tiểu Bao nữa."

Lúc Tiểu Bao nói xong, hai mắt đã đỏ hoe, thút tha nói: "Ba thích mẹ như vậy, nhất định sẽ thích đứa nhỏ của ba với mẹ. Mẹ có cục cưng của chính mình, cũng sẽ không cần Tiểu Bao nữa!"

"Cô giáo Cố... thực sự đã nói với con những điều này?" Sau khi nghe cậu bé nói xong, Lê Vãn Ca kim nén cơn giận đang sắp bùng nổ.

Cổ Mạn Mạn, sao có thể ác độc đến mức độ này, lại nói những lời tàn nhẫn như vậy với một đứa trẻ?

"Bà nội nói chỉ cần ba kết hôn với cô giáo Cố, cô giáo Cố sẽ không cùng ba sinh đứa nhỏ. Tiểu Bao sẽ mãi là đứa con duy nhất của ba, nhưng Tiểu Bao một chút cũng không thích cô giáo Cố, Tiểu Bao chỉ thích mẹ thôi!"

Mộ Tiểu Bao ôm chặt Lê Văn Ca, bĩu môi, đáng thương nói: "Mẹ, mẹ có thể hứa với Tiểu Bao, đừng sinh cục cưng với ba, để Tiều Bao trở thành cục cưng duy nhất của hai người, Tiểu Bao sợ rằng hai người sẽ không cần con..."

"Me..."

Đối mặt với cậu bé khóc lóc mong mỏi cầu xin, cô đau lòng vạn phần, không biết phải đáp lại như thế nào.

Nếu không có việc gì, cô chắc chắn sẽ đồng ý yêu cầu của Tiểu Bao, không chút do dự để cậu bé vĩnh viễn là bảo bối duy nhất của cô.

Nhưng bây giờ, cô không dám hứa hẹn.

Nếu cô thực sự có thai, tên nhóc này sẽ thất vọng nhiều lắm!

"Mẹ, sao mẹ không nói lời nào?"

Cậu bé nước mắt lưng tròng nhìn Lê Văn Ca, "Có phải thật như lời cô giáo Cố nói, mẹ cùng ba sẽ sinh thật nhiều tiêu bảo bảo, không cần Tiểu Bao nữa?"

"Bảo bối, mẹ vĩnh viễn yêu con, sẽ không bao giờ bỏ rơi con."

"Mẹ nói đối!"

Mộ Tiểu Bao thất vọng đẩy Lê Vãn Ca ra và nói: "Nếu mẹ thực sự yêu con, sẽ giống như cô giáo Cố, đồng ý với bà nội, không cùng ba sinh tiểu bảo bảo nữa!"

"Tiểu Bao, có một số chuyện, mẹ tạm thời không có cách nào giải thích cho con được, mẹ..."


"Mẹ đi ra ngoài đi, Tiểu Bao không muốn nhìn thấy mẹ, mẹ là đến để cướp ba ba, mẹ đi ra ngoài!"

Tiểu Bao thực sự rất buồn, tiếp tục đầy Lê Vãn Ca.

"Làm sao vậy, tiểu thiếu gia?"

Bảo mẫu ở cách vách lao vào.

"Để cô ấy đi ra ngoài, Tiểu Bao không muốn thấy cô ấy!"

Sau khi Tiểu Bao nói với bảo mẫu, tiến vào ổ chăn, đắp chăn lên người.

Cậu bé vốn đã thiếu cảm giác an toàn, không được Lê Văn Ca hứa hẹn, càng thiếu cảm giác an toàn hơn.

"Lê tiểu thư, cô nửa đêm không ngủ. Chạy vào phòng tiểu thiếu gia của chúng ta là không thích hợp đi, sợ là tôi phải nói với phu nhân mới được.”

Bảo mẫu chống nạnh hai tay, không có ý tốt nói.

Lê Văn Ca không để ý đến bảo mẫu đang gây sự, cô nhìn ổ chăn phồng lên ở trên giường giường, đôi mắt bị nước mắt làm nhòe đi.

Đau lòng xen lẫn phẫn nộ khiến cô mất kiểm soát.

Cô đột ngột quay người lại, lập tức đi đến phòng của Cổ

Mạn Mạn, hai tay nắm chặt, dùng sức đâm vào của phòng.

Cố Mạn Mạn, người phụ nữ độc ác này, cô muốn giết cô ta!

Xem




Bình Luận (0)
Comment