Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 137



Đang ăn cơm được một lúc, thím Trương bưng một chén thuốc tới.

"Lê tiểu thư, nhân lúc thuốc này còn nóng cô uống đi, mỗi ngày ba lần, một lần cũng không thể bỏ qua."

Thuốc nóng hồi tỏa ra mùi hương đắng chát, giống như chén thuốc sáng này Mộ Thừa Huyền cho cô uống.

Từ nhỏ đến lớn, Lê Vãn Ca ghét nhất là phải ăn những mỏn đẳng, trên mặt đều là vẻ từ chối.

"Thím Trương, tôi đã không sốt nữa rồi, cũng không có dấu hiệu bị cảm, thuốc này tôi không uống nữa, tôi sợ đắng."

"Ha ha, Lê tiểu thư, đây cũng không phải thuốc trị cảm, Mộ tiên sinh đặc biệt dặn dò, cô nhất định phải uống."

Thim Trương nói xong, đặt chén thuốc trước mặt Lê Văn Ca, sau đó hai tay đan xen nhau, cứ nhin chằm chằm Lê Vãn Ca.

Giống như cô không uống thì bà ấy sẽ không rời đi.

"Không phải thuốc trị cảm, thì là thuốc gì, vừa hôi vừa đắng, tôi không muốn uống!"

Lê Vãn Ca giống như cô gái nhỏ, bĩu môi, quay lưng đi.

Cô không phải ngốc, sao có thể uống thuốc loạn chứ!

"Mộ tổng quan tâm cô như vậy, nhất định là thấy thể chất cô không tốt, cố ý mua thuốc bồi bổ cho cô, cô vẫn nên uống nhân lúc còn nóng đi!"

Từ Từ dịu dàng khuyên bảo.


Bản tinh của cô lương thiện, chưa từng nghĩ xấu cho người khác, cho dù người này là Mộ Thừa Huyền, ai nhìn cũng phải sợ.

"Thuốc này nói là bồi bổ thân thể cũng có thể... Nhưng mà chủ yếu là dùng để tránh thai, hoặc phá thai, dùng rất nhiều hoa hồng cũng các loại dược liệu khác chế biến, phụ nữ chưa mang thai mà uống sẽ giúp lưu thông máu, làm đẹp, dưỡng nhan."

Thím Trương vì để Lê Vãn Ca yên tâm, cuối cùng cũng thành thật giải thích.

"Cái gì, tránh thai, phá thai?"

Lê Văn Ca che bụng minh, vốn dĩ vì đã hạ sốt mà mặt trắng bệch, bây giờ lại càng trắng thêm.

Ha ha, thật buồn cười, Mộ Thừa Huyền vẫn là Mộ Thừa

Huyền kia, vẫn lạnh lùng vô tình, vì lợi ích bản thân.

Cô tưởng là mật đường, thực tế lại là thạch tín lấy mạng.

"Ngoài ý muốn như vậy, đây mới là việc Mộ Thừa Huyền sẽ làm."

Lê Cảnh Hàng nở nụ cười chế giễu, nói: "Đối với cậu ta mà nói, cô chỉ là người phụ nữ hiện tại cậu ta hứng thú mà thôi, chơi chán thì vứt, tự nhiên sẽ không để lại phiền phức gì."

Lê Vãn Ca không nói chuyện, ngón tay siết chặt lại.

Nói không nên lời hiện tại là tâm trạng gì.

Thất vọng, khổ sở là có, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng.

Cô bức thiết muốn có con với Mộ Thừa Huyền, rồi lấy đi cứu mạng Hân Hân, mà người đàn ông này lại cơ bản không cho cô cơ hội mang thai.

Như anh trai nói, hắn chỉ coi cô là đồ chơi, tùy tiện chơi đùa, cơ bản không phải là thực lòng.

Mỗi khi cô tưởng rằng mình sắp thành công liền sẽ bị vả mặt.

Cô thật không biết nên làm gì bây giờ...

"Tôi khuyên cô nên tự hiểu lấy minh, Mộ Thừa Huyền không bao giờ thiếu phụ nữ, không có cô, cậu ta có nhiều lựa chọn hơn, cho nên đừng ngu ngốc muốn dùng đứa con để trói buộc cậu ta, cậu ta có Tiểu Bao đã đủ rồi."

Sau khi Lê Cảnh Hàng nói xong liền nói với Từ Từ bên cạnh: "Chúng ta đi."

"Nhưng mà chồng à, hình như Lê tiểu thư rất khó chịu, cô ấy thật lòng với Mộ tổng, lại bị Mộ tổng tính toán thành như vậy..."

"Khổ sở cũng đáng đời, ngay từ đầu anh đã khuyên cô ấy, chính là do cô ấy chấp mê bất ngộ, nhất quyết phải dây dưa với loại người như Mộ Thừa Huyền, giống như Vấn Ca năm đó."

Lê Cảnh Hàng lạnh mặt, mạnh mẽ lôi Từ Từ rời đi.

Từ Từ rất bất an, liên tục quay đầu lại.

Từ góc độ phụ nữ, Từ Từ rất đồng tình với hoàn cảnh của Lê Văn Ca.

Có người phụ nữ nào không hy vọng sinh được kết tinh tinh yêu cho người đàn ông mình yêu đâu.


Nhưng Mộ Thừa Huyền ngay cả cơ hội như vậy, cũng không nguyện ý cho, rõ ràng là thái độ vui đùa, quả thật quá hại người rồi.

"Lê tiểu thư, nếu không uống thuốc, thuốc sẽ lạnh."

Thím Trương đứng bên cạnh nhắc nhở,

Lê Văn Ca quay đầu, lạnh lùng nhìn thím Trương, nói: "Hừ, tôi đã thấy rõ rồi, đâu phải thím đến chăm sóc tôi, cơ bản chính là Mộ Thừa Huyền phái tới kiểm soát tôi."

"Lê tiểu thư, chăm sóc cô chính là trách nhiệm của tôi, đồng dạng... giám sát cô uống thuốc cũng là trách nhiệm của tôi."

"Thật sao?"

Lê Vãn Ca cười lạnh, giọng nói lạnh lùng: "Vậy thím cứ nói cho Mộ Thừa Huyền biết đi, thuốc này tôi sẽ không uống, thím cứ canh đến tối cũng vô dụng."

"Quả nhiên Lê tiểu thư quả thực giống y như Mộ tiên sinh nói, là một người rất bướng bỉnh."

Thím Trương thở dài, nói: "Tôi giúp cô hâm nóng thuốc."

Lê Vãn Ca không trả lời, đứng dậy đi về phòng, mãi đến buổi tối, cũng không bước ra khỏi phòng nửa bước:

Mộ Thừa Huyền rời khỏi công ty, trực tiếp đến vịnh Tú Thủy.

Hắn liếc nhìn chén thuốc còn bốc khói trên bàn, liền không vui.

"Mộ tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ ngài giao, Lê tiểu thư rất kháng cự."

Thím Trương cúi đầu, đã chuẩn bị xong tâm lý bị phạt.

"Đưa thuốc cho tôi."

Mộ Thừa Huyền cũng không chỉ trích thím Trương quá nhiều, chỉ dùng gương mặt lạnh, lạnh lùng nói.

"Dạ đây, tôi mới vừa hâm nóng lên, ngài cần thận bị nóng."

Thím Trương nín thở, cần thận cầm chén thuốc đưa cho Mộ Thừa Huyền.

"Cô ấy đâu?"

"Ở phòng ngủ, vẫn chưa ra."

Thím Trương nhìn về phía phòng ngủ, nhỏ giọng nói.

Mộ Thừa Huyền bưng chén thuốc, bước đôi chân dài, đi đến cửa phòng ngủ, dùng bàn tay dài gõ cửa phòng ngủ.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không uống thuốc, thím Trương, thím từ bỏ đi."

Trong phòng ngủ truyền đến giọng nói kiên quyết của Lê Văn Ca.

"Là tôi."


Giọng nói Mộ Thừa Huyền càng thêm lạnh, lộ ra bộ dáng bộc phát nguy hiểm bất kỳ lúc nào.

"..."

Trong phòng ngủ im ắng.

Đến khi hắn sắp hết kiên nhẫn, Lê Vãn Ca rất quý mạng mở cửa ra.

"Đêm hôm khuya khoắc, anh không về Mộ trạch, chạy tới chỗ này làm cái gì?"

Cô tức giận, bực tức hỏi.

Mộ Thừa Huyền đi vào phòng ngủ, tiện tay khóa cửa lại.

"Uống."

Hắn đưa chén thuốc tới trước mặt Lê Vãn Ca, sự lạnh lẽo giữa đôi lông mày là sự cường thế không được từ chối.

"Tôi không muốn!"

Lê Vân Ca giống như đứa trẻ, đưa lưng về phía hắn, nói:

"Anh cũng biết tâm ý của tôi, tôi yêu anh, tôi muốn sinh con với anh, uống cái này, tôi sẽ không mang thai được."

"Tôi không cần cô sinh con cho tôi."

Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn kèm theo giọng nói bạc tình bạc nghĩ nói ra.

Lê Văn Ca không chịu nổi, đột nhiên xoay người lại, nước mắt đầy mặt: "Mộ Thừa Huyền, rốt cuộc anh xem tôi là cái gì, nếu như anh có chút thật lòng với tôi, vậy thì thành toàn cho nguyện vọng bé nhỏ này của tôi đi, để tôi sinh con cho anh, đúa bé này có thể không có bất kỳ quan hệ gì với anh cả, tôi sinh tôi nuôi, không cần anh phải phụ trách!"

"Xem cô là cải gì?"

Mộ Thừa Huyền giống như nghe được một câu chuyện cười, môi mỏng nhếch lên, cười lạnh: "Vấn đề tôi xem cô là cái gi này, cô nên tự mình hiểu lấy hơn bất kỳ ai."

"Vậy mời Mộ tổng chỉ rõ, tôi... tôi nên tự mình hiểu lấy như thế nào?"

Lê Văn Ca nhin vẻ mặt tuyệt tinh tuyệt nghĩa của hắn, chỉ cảm thấy trái tim co rút rất đau đớn.

Xem




Bình Luận (0)
Comment