Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 14



Xem ra nếu muốn ở lại chỉ có thể ôm đủi lớn của Mộ Thừa Huyền rồi,

"Tảm giờ tối mai, phòng 2108 khách sạn Đế Hào."

Lời nói của anh giống như có nhiệt độ làm bỏng người ta mà vờn quang

bên tại cô.

Khuôn mặt của cô không kìm chế được mà đỏ lên, cô sầu não mà thở dài, tạm thời không nghĩ tới đối sách.

"Mami, mami!"

Sau lưng truyền tới tiếng gọi non nớt của Mộ Tiểu Bao.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cậu nhóc cầm một bó hồng rực rỡ nhét vào trong lòng cô: "Cái này, daddy bảo con tặng cho mẹ!"

"Tặng cho cô... bố của con?"

Lê Văn Ca nhịn thấy bó hoa hồng đó lập tức không thấy đẹp nữa, giống như là nhìn thấy mấy quả bom bọc bằng giấy kẹo, chỉ thấy đáng sợ.

"Đúng thế, daddy nói, hoa hồng tặng người đẹp, dùng để cảm ơn mẹ hôm nay đã cửu con.

Mộ Tiểu Bao nói đâu ra đấy.

"Thật vậy sao, cô không tin."

Cô không cảm thấy Mộ Thừa Huyền sẽ có lòng tốt như vậy.


Cả quãng đường trở về, cũng không biết cô chọc vào anh chỗ nào mà tính khí anh cục tệ, không cho cô chút về mặt dễ nhìn nào cả.

"Daddy đích thân tới vườn hoa ngắt để tặng cho mẹ đấy... Nếu không tin thì Tiểu Bao đưa mẹ đi xem."

Cậu bé nói xong, liền kéo cô đi tới vườn phía sau biệt thự.

Thịnh tình khó từ, cô chỉ đành bất lực mà đi theo.

Cô không phát hiện ra cậu nhóc đang lén lút nở nụ cười tinh nghịch

Vườn phía sau của Mộ Thị rất lớn, có vườn hoa, có bể bơi, thậm chí còn có sân golf.

Lúc vẫn là Mộ phu nhân, mỗi lần tâm trạng không tốt thi cô luôn tới đây giải tỏa.

Đặc biệt là trong cảnh đồng hoa, xem như là căn cứ bí mật của cô.

Chỉ tiếc là tất cả đã thay đổi rồi.

Cánh đồng đã từng được cô trồng toàn là hoa hướng dương đó bây giờ trở thành một vườn hoa hồng.

Cô thích hoa hướng dương.

Cổ Thiên Thiên thích hoa hồng.

Vì vậy lúc cô nhìn thấy một vườn màu đỏ kiều diễm đó, không bất ngờ chút nào, chỉ là có chút thương cảm.

Mộ Thừa Huyền đứng ở giữa vườn hoa hồng, cơ thể vững chãi, hoàn mỹ giống như tạc tượng.

Cố Mạn Mạn đứng bên cạnh anh, bả vai hơi run, hình như là đang khóc.

"Thừa Huyền, anh cũng biết, năm đó chị gái em chết thảm như thế nào, em đã rất cố gắng khiến bản thân vứt bỏ thủ hận, đối xử với Tiểu Bao như con ruột của minh, nhưng em lại không bằng một người ngoài mà nó vừa mới quen chưa đầy một tháng... Nếu cô ta thật sự ở lại thì chính là ép em di.

"Tiểu Bao chỉ là một đứa trẻ, em hà tất phải so đo với nó."

Mộ Thừa Huyền nhíu mày, giống như có chút không vui.

"Tiểu Bao không phải là đứa trẻ binh thường, em chì thiếu điều moi tim ra cho nó, nó vẫn không chịu chấp nhận em!"

Cố Mạn Mạn nói tới đây thì tâm trạng có chút kích động, nắm chặt tay lại: "Cũng đúng, con trai của Lê Vân Ca, sao có thể chấp nhận em chứ, nói cho cùng... nếu không phải là chị gái, cô ta cũng sẽ không chết."

"Im miệng!"

Sắc mặt của Mộ Thừa Huyền lập tức đóng suong băng, trong mắt tràn đầy sự thủ hận: "Tôi nói rồi, không được nhắc tới tên người phụ nữ đó!"

"Xin... xin lỗi, là em không hiểu chuyện."

Cô Mạn Mạn run rẩy xin lỗi, liền củi đầu xuống.

Người phụ nữ đó, là điều cấm kị của cả Mộ gia.

Cô ta quả sốt sắng lại nhất thời hồ đồ mà nhắc tới Lê Văn Ca. Lê Văn Ca đứng cách đó không xa, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của bọn họ.

Tim của cô giống như bị dao rạch vậy, có một loại đau đớn bị máu chảy đầm địa.

Nhiều năm trôi qua như vậy, cô phải chịu tôi danh "kẻ giết người", bị toàn thiên hạ trách măng.


Cho dù đã "chết" rồi, nhưng vẫn không thể sống yên ổn.

"Sự hận thù" nơi đáy mắt Mộ Thừa Huyền quá đáng sợ, giống như muốn phơi xác cô trước mặt mọi người.

Không thể tưởng tượng, thân phận của mình một khi bại lộ thì kết cục sẽ thảm cỡ nào.

Lê Văn Ca thực ra không hề sợ. Càng nhiều hơn chính là trong lòng nguội lạnh.

Người đàn ông mà cô từng yêu thầm mười năm.

Người chồng mà cô mạo hiểm sinh con cho anh.

Lại hận cô như vậy, hận đến mức cô đã chết rồi mà vẫn không tha cho cố?

"Mami, mẹ sao vậy, sao lại đột nhiên run vậy?"

Mộ Tiểu Bao đang nắm lấy tay cô nhạy bén phát hiện ra chỗ lạ của cô.

Lê Văn Ca hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt lớn vô tư lại vừa vô tội của con trai, có loại cảm giác từ địa ngục trở lại nhân gian.

"Không sao, Cô... cô có chút lạnh."

Cô tùy tiện tìm một lý do.

"Lạnh sao?"

Cậu bé đảo mắt một vòng, sau đó cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ cô, mềm mại nói: "Tiểu Bao ôm thì sẽ không lạnh nữa đẩy!"

Ôi, chàng trai nhỏ ẩm áp của cô.

Tim cô sắp mềm nhũn ra rồi.

Những vết thương của tình yêu trước đó, hình như cũng đáng.

"Ai bảo cô tới đây?"

Mộ Thừa Huyền phát hiện thấy bóng dáng của Lê Vãn Ca, vẻ mặt càng thêm rét lạnh.

Nơi này đối với anh mà nói có ý nghĩa đặc biệt, anh không thích người lạ tiến vào.

"Daddy, là con bảo mẹ tới, không cho phép bố nổi nóng với mẹ!"

Mộ Tiểu Bao liền hóa thân thành ma vương bảo vệ mẹ.

Một màn này khiến cho Cổ Mạn Mạn đứng bên cạnh vừa hâm mộ vừa đổ ki

"Tiểu Bao, con lại không nghe lời rồi, con biết nơi này có ý nghĩa lớn như thế nào đổi với bố của con, là nơi bố con dùng để tưởng niệm người phụ nữ anh ấy yêu nhất, con sao có thể tùy tiện dẫn người khác vào chứ?"

Lời này của Cổ Mạn Mạn có vẻ như đang dạy dỗ Mộ Tiểu Bao, thực tế là cố ý nối cho Lê Văn Ca nghe.

Lê Vân Ca bình tĩnh nhìn vườn hoa hồng rực rỡ, không có nhiều cảm xúc.

Mộ Tiểu Bao lười để ý tới Cố Mạn Mạn, nó nói với Mộ Thừa, Huyền: "Daddy, hoa hồng mà bỗ bảo con tặng cho mẹ, con đã tặng giúp bố rồi, người thi con cũng đưa tới cho bổ rồi... không cần cảm ơn."

Mộ Thừa Huyền: "?"


Anh bảo tên nhóc thối này tặng hoa hồng cho người phụ nữ này lúc nào chứ?

"Cô giáo Cố, cô không phải muốn dạy con vẽ tượng điêu khắc sao? Sao lại chạy tới đây rồi, cố lại không phải là người phụ nữ bố con yêu nhất, ở chỗ này thì ngại lắm."

Cậu bé nói xong liền nhảy xuống khỏi người Lê Văn Ca, muốn kéo Cổ Mạn Mạn đi: "Nhanh lên nhanh lên, chúng ta đi tới phòng vẽ đi!"

"Hả, cô..."

Mặt của Cố Mạn Mạn lúc đó lúc trắng.

Tên nhóc thối tha này giảo hoạt thật, lại khiến cô ta không từ chối được.

"Thừa Huyền..."

Cô ta chỉ đành cầu cứu mà nhìn Mộ Thừa Huyền.

"Em đưa Tiểu Bao đi phòng vẽ trước."

Mộ Thừa Huyền lạnh mặt mà ra lệnh.

"Cảm ơn hoa mà Mộ tiên sinh đích thân hái, rất thơm." .

||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||

Sau khi hai người kia đi, Lê Vân Ca đưa bó hoa lên mũi ngửi, cười tươi nhìn anh.

Không hổ là con trai của cô, đúng là rất biết cách giúp.

Bông hồng đỏ thẫm phản chiếu lên gương mặt của cô, vô cùng kiều diễm, xinh đẹp.

"Không phải là tôi tặng!"

Mộ Thừa Huyền bực bội nói.

Cái tên Mộ Tiểu Bao này, đúng là lâu rồi chưa ăn đánh!

Chốc lát anh lại thêm một câu: "Có điều, cô và bông hoa này, lại rất hợp."

"Vậy sao?"

Lê Văn Ca củi đầu nhìn những bông hồng khoe sắc xinh đẹp, nhàn nhạt nói: "Tôi càng thích hoa hướng dương hơn kia!"






Bình Luận (0)
Comment