Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 144



Mộ Thừa Huyền ngàn vạn lần không nghĩ tới, chỉ trong một đêm mà Lê Lạc An vì bắt được một tên tội phạm giết người biến thái trở thành người hùng của ny.

Các trang đầu của truyền thông đều khen ngợi cô, nói cô là nữ trung hào kiệt, không thua gì đấng mày râu, thậm chí ngay cả tạp chí Times đại danh đỉnh đỉnh cũng đăng bài trong vòng ba tiếng, trêu cô ấy là "ánh sáng của phụ nữ châu Á".

Ba chữ "Lê Lạc An" này, nhất thời trở thành cái tên chạm vào là bỏng ở trong và ngoài nước, giá trị bản thân cô lên thì liên đới đến giá cổ phiếu tập đoàn Mộ thị cũng liên tục tăng như vũ bão.

Mộ Thừa Huyền từng nói hắn sẽ không bao giờ đầu tư lỗ vốn, quả nhiên không phải là giả.

Một đám người hội đồng tập đoàn Mộ thị càng đọc những bài báo khen ngợi thì miệng càng không khép lại được, càng thêm kính nể Mộ Thừa Huyền.

"Anh, anh tìm cô gái này thật đúng là một nhân tài nha, có thể văn, có thể võ, có thể ngọt ngào có thể mặn, dọn dẹp được Tôn Hiểu Hiểu khiến cho em thay đổi cách nhìn, ngay cả tên biến thái dùng súng giết người cũng có thể thu phục, xem ra cô ấy cũng bắt được anh trong tầm tay."

Mộ Thừa Phong bắt chéo chân, cà lơ phất phơ nằm trên ghế làm việc, giống như cười mà không cười, trêu chọc.

Mộ Thừa Huyền không nói gì, dùng ánh mắt sắc bén, lạnh như bằng nhìn xấp tài liệu trên tay xem.

Xấp tài liệu này là tài liệu nội bộ cảnh sát, hắn dùng mọi đường mới có thể có được.


Trên xấp tài liệu có ghi chép cặn kẽ về quá trình bắt tên biển thái dùng súng kia, thậm chí còn có ảnh chụp hiện trường.

Trên tay phải của tên tội phạm giết người đã mất đi hai ngón tay khiến hắn phải nhíu mày.

Mộ Thừa Phong nhìn thấy anh trai không nói lời nào tưởng rằng đã chấp nhận lời trêu chọc của hắn, âm dương quái khí dội một gáo nước lạnh, nói: "Nhưng mà, nếu người phụ nữ này thật sự thượng vị thành công, anh phải cẩn thận, cô ấy không ngu ngốc như chị dẫu cũ, nói không chừng dưới vẻ ngoài xinh đẹp ấy lại cất giấu một trái tim độc ác, một khi đạt được mục đích của mình, liền sẽ dùng cái đuôi chứa chất kịch độc đâm anh đấy!"

"Anh sẽ không lấy cô ấy!"

Mộ Thừa Huyền thả xấp tài liệu trên tay xuống, giọng nói chắc chắn.

"O?"

Mộ Thừa Phong hứng thú, lại gần bàn làm việc của Mộ Thừa Huyền, vẻ mặt nhiều chuyện, nói: "Anh, thực ra nhiều năm như vậy, anh không có động lòng với bất kỳ người phụ nữ nào, khó có được một trường hợp ngoại lệ, mà vẫn không muốn kết hôn à, cuối cùng bởi vì trong lòng anh không bỏ được chị dâu cũ, cho nên thấy vị trí người Vợ này không ai có thể thay thế, đúng không?"

"Đúng là anh không thể bỏ cô ấy xuống được."

Mộ Thừa Phong vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên, cảm giác giống như couple mình chèo rốt cuộc cũng đã phát kẹo, mừng đến phát khóc, nói: "Yes, em đã nói rồi mà, couple em chèo nhất định sẽ không sai!"

"Bởi vì anh hận cô ấy thầu xương, cô ấy thoải mái chết đi như vậy, sao anh có thể bỏ được chứ?"

"A..."

"Em nói xem, nếu như cô ấy còn sống, anh nên tra tấn cô ấy như thế nào mới có thể giải được nỗi hận nhiều năm trong lòng đây?"

Mộ Thừa Huyền nhìn Mộ Thừa Phong, gương mặt vốn dĩ không thay đổi dần bị nụ cười lạnh lùng thay thế.

"Tra... tra tấn?"

Mộ Thừa Phong nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy sau lưng chảy đầy mồ hôi.

Mẹ nó, anh trai bị bệnh phân liệt thật đáng sợ!

"Anh, có thời gian nên uống thuốc thì đừng quên nha."

Mộ Thừa Phong nói câu này, trước khi Mộ Thừa Huyền đánh chết hắn, liền giống con cá trạch, nhanh chóng chạy đi.

Mộ Thừa Huyền ngược lại không có tức giận chút nào cả, xem đi xem lại ảnh chụp trên hồ sơ, ánh mắt trở nên sắc bén.


Có lẽ, hắn thật sự bị bệnh rồi, mà thuốc để khiến hắn trở nên khá hơn, chính là Lê Vãn Ca.

Đáng tiếc, Lê Văn Ca đã chết, vậy chỉ có thể để bệnh của mình trở nên nguy kịch mà thôi...

"Lão đại."

Giang Hải gõ cửa, sắc mặt nặng nề đi đến, cùng anh ấy đi vào còn có Tả Ương.

"Chúng tôi đã điều tra được, người tập tích anh chính là đại đệ tử Bách Thiên Tầm dưới trướng điện chủ Quý Minh Xuyên..."

Giang Hải nói đến đây, không khỏi tức giận đến mức nắm chặt tay: "Võ Thần Điện luôn quang minh lỗi lạc, vậy mà lại đánh lén không từ thủ đoạn như vậy, Mộ thị chúng ta và Võ Thần Điện nước sông không phạm nước giếng, rốt cuộc là vi sao bọn họ lại muốn ra tay giết người như vậy?"

"Chưa chắc là Võ Thần Điện không có khúc mắc với chúng ta, những tên đệ tử trung thành ngu ngốc đó chỉ nghe mệnh lệnh của điện chủ Quý Minh Xuyên của bọn họ, trái lại chỉ có thể điều tra thêm, xem thử khúc mắc giữa Quý Minh Xuyên và Mộ thị là gì, hoặc nói là... ông ta có khúc mắc gì với Mộ tổng."

Tả Ương khoanh tay trước ngực, giọng nói vô cùng tỉnh táo phân tích,

Làm một trong tứ đại cận vệ của Mộ Thừa Huyền, anh ta thuộc về loại người không nói nhiều,

"Tôi không nhớ rõ đã gặp vị Quý tiên sinh này khi nào"

Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.

Đừng nói là không có gặp nhau, chỉ nghe giang hồ đồn, thậm chí hắn còn nghi ngờ vị chiến thần truyền kỳ này có thật sự tồn tại hay không.

"Ngài không có gặp gỡ gì với ông ta, ông ta lại ra tay muốn giết ngài, đây cũng không phải chuyện bình thường..."

Giang Hải sờ cằm, nghĩ mãi cũng không ra.

Anh ấy đa phần phụ trách chuyện buôn bán của Mộ thị, đối với những chuyện giang hồ máu tanh này không có hiểu biết nhiều.

"Võ Thần Điện thành lập đã hơn trăm năm, không đen cũng chả trắng, không làm thuê cho quân đội, cũng chẳng lệ thuộc vào ai, chấp hành bất kỳ nhiệm vụ nào, không vì tiền, không vì tài, chỉ vì chính nghĩa, đương nhiên..."

Tả Ương nói đến đây, cười lạnh hai tiếng, giọng điệu chế giễu: "Cái gọi là chính nghĩa là tự bọn họ định đoạt."

"Nếu như vậy thì, bây giờ tình cảnh của lão đại anh rất nguy hiểm, lần trước Bách Thiên Tầm đánh lén anh không thành, còn bị thương nặng, Quý Minh Xuyên nhất định sẽ phát động tấn công mạnh hơn, nói không chừng sẽ đích thân ra tay cũng không nhất định, phải làm sao mới tốt đây?"

Giang Hải lộ ra vẻ lo lắng.


Mặc dù võ công của anh rất lợi hại, đối phó với người bình thường thì dư sức, nhưng đối đầu với chiến thần tiếng tăm lừng lẫy Quý Tam Đao thì Mộ lão đại chỉ có thể xem là tấm khiên thịt người mà thôi.

"Tổ chức này, cũng không có thần như trong lời đồn, Quý Minh Xuyên ông ta khó đối phó thì khó đối phó, nhưng tứ đại hộ pháp chúng tôi cũng không phải ăn chay, tôi liên hợp với Ngọc Dao, cùng Phi Ưng để gia tăng phòng bị, người Võ Thần Điện bọn họ, kể cả Quý Minh Xuyên cũng đừng hòng lại gần Mộ tổng."

Tả Ương đã tính trước nói.

"Có câu nói này của Tả Ương anh thì tôi yên tâm rồi."

Giang Hải nhẹ nhàng thở ra, lại cẩn thận nhìn Mộ Thừa Huyền, sắc mặt nặng nề: "Nhưng mà, so với Quỷ Minh Xuyên đứng ở chỗ sáng, tôi lại lo lắng nội ứng của ông ta trong bóng tối hơn, bọn họ mới là đáng sợ nhất."

"Chỉ cần tìm đúng phương pháp, không có cái gì gọi là đối thủ đáng sợ."

Mộ Thừa Huyền không nhanh không chậm nói, giọng điệu

bình tĩnh lạ thường. Quý Minh Xuyên này càng ngày có có ý tứ, hắn đột nhiên

nghĩ muốn gặp mặt.

"Nghe nói vị chiến thần siêu cường trăm năm mới được một vị này, cũng là nhân vật có cốt cách, nếu có thể hẹn ra để nói chuyện thì có thể sẽ tránh khỏi cục diện hai bên đều thiệt hại."

Sau khi Giang Hải nói xong, lại lắc đầu: "Nhưng mà Quý Minh Xuyên là người thần bí khó lường, hành tung bất định, người gặp được ông ta không nhiều, làm sao mới có thể hẹn ra được?"

"Có người có thể hẹn ông ta ra."

Mộ Thừa Huyền ý vị thâm trường nói.

Xem




Bình Luận (0)
Comment