Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 149



Phản ứng của người ông đó như vậy, khiến Lê Văn Ca mừng rỡ, trong lòng dấy lên một tia hy vọng.

Cô nhìn thẳng vào mắt của anh ta, trực tiếp chất vấn: "Nhậm Hào, anh không có làm việc trái lương tâm thì sao lại chột dạ như vậy?"

"Sao cô biết tôi tên là Nhậm Hào, rốt cuộc các người là ai?"

"Tôi không chỉ biết anh tên là Nhậm Hào, tôi còn biết rất nhiều bí mật liên quan tới anh, tôi đoán chắc anh cũng không muốn để bạn gái anh nghe những bí mật này của anh đi?"

Lê Vãn Ca từng bước ép sát.

Nhậm Hào có thân hình cao lớn, hơi run nhẹ, chột dạ trên mặt càng lúc càng nhiều.

"Sáng sớm cô chạy tới phá tiệm tôi, không phải là muốn nói chuyện với tôi sao, đi, tôi có thể trò chuyện với cô!"

Sau khi Nhậm Hào nói xong, phân phó với nữ nhân viên kiêm bạn gái bên cạnh anh ta: "Em đi đóng cửa tiệm đi, đặt bảng dừng kinh doanh."

"Anh A Hào, rốt cuộc những người này là ai, dựa vào cái gì mà vì cô ấy mà chúng ta không mở cửa tiệm?"

Nữ nhân viên có chút không vui, ánh mắt đầy địch ý nhìn Lê Văn Ca.

"Bảo em là thì cứ làm đi!"


Nhậm Hào năm chặt tay, giọng nói có chút hung dữ.

"Anh... Tùy anh vậy, em cũng không thèm để ý đến anh nữa!"

Nữ nhân viên giậm chân một cái, tức giận rời đi.

Nhậm Hào bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình đi đóng cửa tiệm, treo bảng tạm dừng kinh doanh,

"Nhân viên này của anh tính tình cũng rất lớn nha!"

Kiều Tư Nam nhìn quanh quán cafe một vòng, cà lơ phất phơ ngồi trên ghế số pha, giống như cười mà không cười, trêu chọc.

"Tính tình lớn thì phạm pháp sao. Là bạn gái tôi thì tôi phải cưng chiều, cái này cũng không được sao?"

"Tính tình lớn đương nhiên không phạm pháp, anh muốn cưng chiều bạn gái như thế nào thì cũng là tự do của anh, chỉ là tôi tương đối tò mò, anh đều cưng chiều mỗi người bạn gái của anh hết hay sao?"

Kiều Tư Nam thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng nh, sắc bén hỏi.

"Hai người không phải là cảnh sát, có quyền gì mà hỏi tôi những vấn đề này, nếu thật sự là cảnh sát, tôi cũng không có nghĩa vụ phải khai báo tình cảm cá nhân với hai người."

Giọng điệu của Nhậm Hào rất không khách khí, ánh mắt đầy địch ý nhìn Kiều Tư Nam và Lê Văn Ca.

"Chính bởi vi chúng tôi không phải là cảnh sát, nên mới có thể trò chuyện với anh, tôi nghĩ anh cũng không hy vọng người đứng nói chuyện với anh bây giờ là cảnh sát đi."

Lê Vãn Ca ngồi đối diện Nhậm Hào, trong lời nói vô cùng ám chỉ.

Nhậm Hào củi đầu, tay đan xen nhau, không nói gì.

Sau khi Lê Vãn Ca và Kiều Tư Nam liếc nhìn nhau, Kiều Tư Nam lại hỏi người đàn ông: "Vậy bây giờ, anh có thể thành thật nói cho tôi biết anh có quen Cổ Thiên Thiên không?"

"Nếu như tôi không biết, các người cũng sẽ không tìm tới tôi, không phải sao?"

Nhậm Hào cười khổ một trận, ngẩng đầu nhìn về phía hai người.

Gương mặt vốn dĩ phải vô cùng đầy phấn chấn của tuổi trẻ, nhưng trên mặt anh ta lại xuất hiện sự tang thương, giống như người có tâm sự trong người.

"Vậy tôi không ngại mà trực tiếp hỏi thẳng, đêm mồng bảy tháng tám năm năm trước, anh ở đâu, anh có biết hôm đó xảy ra chuyện gì không?"

Lê Văn Ca không giữ được bình tĩnh, nắm chặt tay.

Cô hy vọng người đàn ông này có thể có chút lương tâm mà thừa nhận chính mình là hung thủ giết người, trả lại sự trong sạch cho cô!


"Tôi đương nhiên biết hôm đó xảy ra chuyện gì..."

Nhậm Hào dùng tay che mặt, dùng giọng nói nặng nề còn có chút nghẹn ngào nói: "Là lỗi của tôi, lúc ấy tôi không nên xúc động như vậy, nếu tôi còn chút tỉnh táo, kiên trì một chút nữa thì Thiên Thiên sẽ không phải chết, Thiên Thiên là do tôi hại chết!"

"Anh, anh thừa nhận Cố Thiên Thiên là do anh hại chết, anh giết cô ta, đúng không?"

Lê Văn Ca nghe anh ta nói, vô cùng kích động đứng lên.

Loại cảm giác hưng phấn khi được giải oan không thua gì cảm giác được trúng thưởng lớn.

Kiều Tư Nam lại vô cùng tỉnh táo, hắn giữ chặt cánh tay Lê Vãn Ca, bảo cô ngồi xuống, lại hỏi với Nhậm Hào đang lộ ra vẻ mặt hồi hận: "Lúc đó sao anh lại xúc động?"

"Bởi vì lúc đó tôi vì chuyện của đúa bé, mà cãi một trận lớn với Thiên Thiên, tôi không hiểu tại sao cô ta lại muốn phá đứa bé, tôi rất giận cô ta, đồng thời còn muốn nói chuyện này cho Mộ Thừa Huyền biết, tôi hy vọng Thừa Huyền có thể thành toàn cho tôi và Thiên Thiên, dù sao, lúc đó anh ấy cũng đã kết hôn rồi..."

"Sau đó thì sao? Các người mất lý trí, dưới cơn nóng giận nên anh dùng dao cắt cổ cô ta?" . ngôn tình hoàn

Lê Văn Ca kinh ngạc nhìn Nhậm Hào, giọng nói vô cùng vội vàng.

"Tôi không có!"

Phản ứng của Nhậm Hào rất lớn, vành mắt của anh ta đỏ hoe, quát Lê Văn Ca: "Là Thiên Thiên nói muốn tìm vợ của Mộ Thừa Huyền để nói chuyện, muốn để vợ Mộ Thừa Huyền rời đi, lúc đó tôi quá tức giận, tôi mắng cô ta để tiện, tôi nói nếu cô ta bị vợ Mộ Thừa Huyền giết thì cũng chính là đáng đời cô ta, ai có thể nghĩ tới..."

"Anh... Anh nói cái gì?"

"Tôi không nghĩ đến một câu nói nhảm của tôi vậy mà lại thành sự thật, Thiên Thiên thật sự bị vợ Mộ Thừa Huyền giết chết, còn người phụ nữ kia, sao lại có thể ác độc đến như vậy, dùng dao cắt cổ... Nếu lúc đó tôi ngăn Thiên Thiên lại, thì cô ta sẽ không chết, là tôi hai chết Thiên Thiên, tôi đáng chết, tôi đáng chết!"

Người đàn ông kích động, đau lòng, không ngừng dùng tay tát mình.

Nếu là diễn thì cũng quá tốt đi.

Lê Văn Ca ngây người tại chỗ, giống như đang xem phim, nhìn từng hành động của người đàn ông, cảm thấy vô cùng không chân thật, cảm thấy vô cùng hoang đường.

Vẻ hưng phần trên mặt đã bị sự thất vọng thay thể.

Thì ra "hại chết Thiên Thiên" trong miệng Nhậm Hào là ý như vậy.

Xem ra lại phải thất vọng mà về rồi.

Mặc dù không phải lần đầu tiên trải qua nỗi thất vọng này nhưng lần này lại là lần khó chịu nhất.

Giống như vừa sờ được thiên đường trên mây, nhưng trong nháy mắt lại rơi vào vực sâu vô tận!


Manh mối lần nãy, không những không giải oan cho Lê Vãn Ca, mà trái lại còn xác nhận, cái chết của Cố Thiên Thiên, Lê Vãn Ca không thoát khỏi quan hệ.

Từ thành phố C về lại Thành Bắc, trên đường đi Lê Vãn Ca không nói gì, tâm trạng tồi tệ đến cực điểm,

Cô đột nhiên cảm thấy tất cả những chuyện cô cố gắng, từ đầu đến cuối đều là chuyện cười.

"Tâm tình không tốt thì chúng ta đi uống hai ly đi?"

Kiều Tư Nam vừa lái xe, vừa đề nghị với Lê Vãn Ca.

"Không cần, trực tiếp lái xe chờ tôi về nhà ở vịnh Tủ Thủy là được."

Lê Vãn Ca ủ rũ chau mày, nói.

"Vịnh Tủ Thủy?"

Kiều Tư Nam hơi nhíu mày, cười như không cười, nói: "Nhớ không lầm thì Mộ Thừa Huyền ở đây có sản nghiệp của Mộ Thừa Huyền."

"Đúng vậy, anh không nhớ lầm đâu, ở đây có nhà của anh ấy, hiện tại tôi ở đây, là chim hoàng yến anh ấy nuôi."

"Trở về gấp như vậy là sợ anh ta tức giận sao?"

"Thế thì không đến mức đó, anh ấy rất ít khi đến vịnh Tú Thủy, mà mấy ngày tôi đi New York, anh ấy cũng chưa từng liên lạc với tôi..."

Lê Văn Ca nói đến đây, cười tự giễu: "Đã nói là chim hoàng yến thì khẳng định không chỉ có một con, đương nhiên khi nào kim chủ muốn đến thì sẽ đến thôi."

"Nghe giọng điệu của cô, sao lại chua thế này, rất giống như dấm chua được dưỡng hơn mấy trăm năm vậy!"

Sau khi Kiều Tư Nam nói xong, ánh mắt trở nên thâm thủy, nặng nề mở miệng, nói với Lê Văn Ca: "Có phải năm đó Cố Thiên Thiên thật sự là do cô giết chết không?"

Xem




Bình Luận (0)
Comment