Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 152



"Anh có ý gì?"

Lê Vãn Ca cũng chăm chú nhìn Mộ Thừa Huyền, không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì.

Người đàn ông này, chưa bao giờ cô hiểu rõ.

Cho nên mỗi bước đi đều phải vô cùng cẩn thận.

"Nếu đoán không sai thì đêm đó người khống chế được tên biến thái dùng súng giết người kia không phải là cô, mà là người khác, có đúng hay không?"

Ánh mắt của Mộ Thừa Huyền lạnh lùng, chất vấn.

"Nếu anh đã phái người theo dõi tôi, đầu có chuyện gì có thể thoát khỏi ánh mắt của Mộ tổng ngài được, hỏi vấn đề này không phải là vẽ vời cho thêm chuyện hay sao?"

Lê Vân Ca khoanh tay, có chút im lặng.

Người đàn ông này, không phải luôn tích chữ như vàng à, từ lúc nào đã trở nên dài dòng như vậy, có chuyện thì nói thẳng ra luôn không phải tốt sao, nói vòng vòng vo vo như vậy thì có ý nghĩa gì?

"Tôi không có phái người theo dõi cô!"

"Theo dõi thì theo dõi, tôi cũng sẽ không giận anh, Mộ tổng luôn quang minh lỗi lạc, dám làm thì dám chịu đi!"


"Cô chưa quan trọng đến mức tôi phải theo dõi."

Ánh mắt Mộ Thừa Huyền rất cao ngạo, lộ ra vẻ khinh thường.

Trên đời này, không có người phụ nữ nào quan trọng đến mức hắn phải phải người theo dõi, hắn không có sở thích này.

"Vậy... Vậy làm sao anh biết tôi đi tìm chồng trước, sao anh lại biết Quý Minh Xuyên ở phòng tôi, còn cứu tôi, và chuyện tôi đi thành phố C với Kiều Tư Nam nữa?"

Lê Vãn Ca không phục mà chất vấn.

Nghĩ thầm, sao thằng nhóc kiêu ngạo này lại kiều khí như vậy, rõ ràng rất quan tâm cô, quan tâm đến mức phái người theo dõi cô, sao lại không dám thừa nhận chứ?

"Nói dối cô."

"Cái gì?"

"Tôi cũng không biết cô sẽ đi gặp chồng trước của cô, tôi thấy hình ảnh tên dùng súng giết người bị bắt, mà ngón tay trên tay anh ta lại không giống như cô có thể làm được, cho nên tùy tiện đổ lên đầu Quý Minh Xuyên có biệt danh "Quý Tam Đao", không nghĩ tới cô cũng không chối, trái lại khiến tôi mở rộng tầm mắt."

Sau khi Mộ Thừa Huyền bình tĩnh giải thích, đôi môi mỏng cười lạnh, nói: "Đồng thời quấn lấy cả bốn người đàn ông, Lê Lạc An, ngăn tim của cô cũng thật đầy nha!"

"Chuyện đó... đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi."

Hắn nói như vậy, Lê Văn Ca liền cảm thấy chột dạ, nói: "Tôi gặp chồng cũ vì con gái của chúng tôi bị bệnh, mặc dù Hân Hân là con gái nuôi chúng tôi nhận từ trại trẻ mồ côi, nhưng cũng có tình cảm, thật lâu mới có cơ hội đi New York một lần, tôi đi gặp hai cha con bọn họ cũng là điều hợp lý mà?"

"Hợp lý."

Mộ Thừa Huyền gật đầu, lạnh nhạt nhìn cô, giống như đang đợi cô giải thích chuyện của hai người khác.

Thế là Lê Vẫn Ca lại kiên trì, tiếp tục giải thích: "Quả thực Quý Minh Xuyên có đến phòng tôi, nhưng tôi cũng không biết rõ, lúc đó tôi đang ngâm mình trong bồn tắm, ai biết tên giết người biến thái kia lại xâm nhập phòng tôi, còn cầm súng chỉa vào tôi, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, là do Quý Minh Xuyên cứu tôi, là ân nhân cứu mạng của tôi, nên tôi phải trò chuyện với ông ta vài câu, cũng là điều hợp lý mà thôi."

"Hợp lý."

Mộ Thừa Huyền lại gật đầu lần nữa, vẻ mặt vẫn không nóng không lạnh, cũng không biết có hài lòng hay không hài lòng đối việc lời giải thích của cô.

"Về phần Kiều Tư Nam thì chinh là do anh ta mặt dày, nhất định phải dẫn tôi đến thành C để thưởng thức tiệm lầu nổi tiếng gì đó, tôi nhớ lần trước không phải anh bảo tôi thăm dò anh ta xem nội ứng phản bội Mộ thị anh là ai sao, nên tôi dựa vào tâm lý "hy sinh bản thân, bảo vệ Mộ thị" nên mới đi cùng anh ta, cũng là điều hợp lý, đúng không?"

Lê Văn Ca nhanh chóng nói.

Lần đầu cảm thấy có thể nói dối không thay đổi sắc mặt cũng là một loại kỹ năng!

Lần này, Mộ Thừa Huyền lại trầm mặc, không có hồ đồ cho qua.

Xem ra hắn vẫn bận tâm quan hệ của cô và Kiều Tự Nam.

Lê Văn Ca còn muốn giải thích cái gì, lại nghĩ đến: "Không đúng, không phải anh nói không có phái người theo dõi tôi sao, vậy sao anh biết tôi vừa xuống máy bay liền đi thành phố C với Kiều Tư Nam?"


"Tôi nhìn thấy."

Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.

"Nhin thấy?"

Lê Vãn Ca lại nghĩ không ra.

Thằng nhóc này không theo dõi cô thì làm sao có thể nhìn thấy được?

"Chẳng lẽ, đêm hôm đó anh tới đón tôi, muốn cho tôi niềm vui bất ngờ à?"

Lê Văn Ca mở to hai mắt, nhìn chằm chằm hắn, trái lại thật sự có chút kinh ngạc.

Đi đón, lại còn vụng trộm đi đón, loại chuyện này tuyệt đối

không phải là chuyện mà Mộ đại tổng tài có thể làm được.

Cô tưởng hắn sẽ ngạo kiều phủ nhận, ai biết... Mộ Thừa

Huyền lại gật đầu, hào phòng thửa nhận.

"Tôi thấy cô, nhanh chóng lên xe của anh ta, cũng không thèm quay đầu lại."

Gương mặt hoàn mỹ của Mộ Thừa Huyền đột nhiên không có sự lạnh lẽo thấu xương nữa, trái lại có chút đáng thương không phù hợp với khí chất của hắn, thản nhiên nói: "Tôi về tới vịnh Tú Thủy, tôi tưởng cô sẽ về, đáng tiếc đến trời tờ mờ sáng cũng không thấy cô trở về."

"Anh vậy mà lại tới đón tôi, sao anh không gọi điện nói cho tôi biết?"

Lê Văn Ca nhìn thấy bộ dáng cục cưng rất tủi thân của hắn, tâm trạng có chút phức tạp.

Cô đã nhìn thấy hắn cao ngạo, lãnh khốc vô tinh, đã từng nhìn thấy hắn bạc tình bạc nghĩa, thậm chí còn từng thấy hắn biến tay, độc ác, nhưng chỉ có chưa từng nhìn thấy... mặt tủi thân này của hắn.

Trong nháy mắt có cảm giác luống cuống tay chân.

"Thật xin lỗi, chuyện này là do tôi sai, nhưng tôi đảm bảo tôi và Kiều Tư Nam trong sạch, chẳng phát sinh chuyện gì cả, nếu không tin, anh có thể đi xem biên lai thuê phòng của chúng tôi, mỗi người một phòng đó."

Khó trách cô cảm thấy đêm nay hắn rất kỳ lạ, tự nhiên tức giận vô cớ với cô, khắc khe đến mức không theo lẽ thường.

Thì ra là đang ăn dấm của Kiều Tư Nam.

"Cục cưng ngoan, cục cưng đừng giận, tôi xin lỗi mà, anh có thể tha thứ cho tôi được không?"

Lê Vãn Ca cố nén cơn buồn nôn, vuốt mặt Mộ Thừa Huyền, muốn trấn an tâm trạng "tủi thân" của hắn.


Nghĩ thầm, anh cứ mạnh miệng đi, cmn đây không phải là quan tâm hay sao, cmn còn gọi là đang đùa giỡn thôi à, rõ ràng là lừa người gạt mình, có được hay không?

"Anh xem anh kia, rõ ràng rất quan tâm đến tôi, lén đến sân bay đón tôi, còn lén về nhà chờ tôi, yêu đến mức này, lại không muốn sinh con với tôi, thì đúng là không hợp lý nha, thuốc tôi không muốn uống, tôi muốn đâm hoa kết trái với anh!"

"Sinh con thì không cần, cô thật lòng xin lỗi tôi thì liền giúp tôi một chuyện đi."

Mộ Thừa Huyền lại trở về trạng thái lạnh lùng.

"Gấp cải gì, chỉ cần anh có thể tha thứ cho tôi, dù cho núi đao biển lửa, tôi cũng đi!"

Lê Vãn Ca vỗ ngực một cái, vô cùng khí phách nói.

"Cô không cần lên núi đao, xuống biển lửa, tôi cũng không nỡ bỏ cô, cô chỉ cần giúp tôi hẹn Quý Minh Xuyên ra là được!"

Mộ Thừa Huyền nhìn cô, gần từng chữ một.

Ánh mắt sắc bén đó khiến người ta sợ hãi.

Lê Văn Ca chỉ cảm thấy trái tim bị bóp nghẹn, chột dạ cười, nói: "Tôi không quen Quỷ Minh Xuyên, người ta đường đường là điện chủ Võ Thần Điện, hành tung bất định, tôi xem như muốn hẹn giúp anh, thì cũng không có cách nào hết!"

"Hai người không quen, tại sao ông ta lại vô duyên vô cớ cứu cô, còn trùng hợp ở New York xa như vậy vào thời gian đó để cứu cô."

"Chuyện này. Tôi cũng không biết."

Lê Vãn Ca xấu hổ.

Ai biết trong đầu Quý Minh Xuyên nghĩ như thế nào, nói xuất hiện liền xuất hiện, nói biến mất liền biến mất, cô còn đang muốn ôm chặt đùi ông ta đây!

"Vậy cô có biết người đàn ông đó muốn lấy mạng của tôi không?"

Mộ Thừa Huyền lại hỏi, vẻ mặt còn lạnh hơn so với vừa rồi, cũng càng thêm nguy hiểm.

Xem




Bình Luận (0)
Comment