Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 162



Mộ Thừa Huyền bỗng nhiên có chút hối hận, cảm thấy mình không nên ích kỷ như vậy.

Nếu nhất định phải chọn con trai hoặc phụ nữ, vậy thì hắn khẳng định sẽ lựa chọn Mộ Tiểu Bao không chút do dự.

"Tạm biệt với cô Lê đi, chúng ta đi về."

Giọng điệu bây giờ của Mộ Thừa Huyền rất thong thả, không cố ý nói trái lòng mình để khích tướng để cậu bé bộc lộ điều trong lòng với Lê Vãn Ca như vừa rồi.

Hiện tại, hắn thật sự muốn dẫn Tiểu Bao đi về, sẽ cố gắng chăm sóc cho cậu bé.

Ai ngờ, Mộ Tiểu Bao lại không nhận bộ cái này.

"Con không muốn về."

Cậu bé bĩu môi, nói.

"Lần này là ba xem nhẹ con, ba xin lỗi con..."

Mộ Thừa Huyền khó có lúc dùng giọng điệu dịu dàng nói với Mộ Tiểu Bao.

Nếu như Mộ đại tổng tài cao ngạo thì sẽ không nể mặt nói xin lỗi với người khác như vậy, mà người nhận được cái này cũng sẽ chỉ là con trai cục cung, Mộ Tiểu Bao của hắn.

"Ngày mai muốn đi chỗ nào chơi thì ba dẫn con đi chơi mấy ngày."

Hắn hỏi cậu bé.


Gần đây, Mộ thị xem như bình yên, tất cả kết cục đều nằm trong lòng bàn tay hắn, đã đến lúc rút ra một, hai ngày chơi đùa với con trai rồi.

Mộ Tiểu Bao không có trả lời, mà nhìn Lê Văn Ca, vừa ngạo kiều vừa đáng yêu nói: "Nếu daddy đi chơi với con, cô Lê sẽ ghen, bằng không thì hỏi cô Lê muốn đi chơi ở dâu, daddy có thể dẫn con và cô ấy đi chơi cùng nhau."

"Sao lại đột nhiên ngoan như vậy, không phải vừa nãy còn muốn ba chọn một trong hai người à, ba chọn con, không chọn cô Lê của con."

Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền nghiêm túc, không có chút ý đùa nào.

Mộ Tiểu Bao nghe xong, trong nháy mắt liền luống cuống, liên tục khoát tay, nói: "Đừng, đừng Tiểu Bao đã là đứa bé năm tuổi rồi, Tiểu Bao rất hiểu chuyện, Tiểu Bao sẽ không so đo với cô Lê."

Mộ Thừa Huyền và Lê Vãn Ca ăn ý liếc nhau, đều bị cậu bé chọc cười.

"Anh đi nghỉ ngơi trước đi, đã lâu rồi tôi không gặp Tiểu Bao, muốn chơi đùa với cậu bé một lát."

Lê Văn Ca nói với Lê Văn Ca.

"Không thành vấn đề." %3D

Mộ Thừa Huyền gật đầu, hắn vẫn rất hy vọng Lê Văn Ca có thể chung sống hòa bình với Tiểu Bao.

Xem như giữa bọn họ không nhất định có thể đâm hoa kết trái, nhưng nếu có thêm một người thật lòng đối với Tiểu Bao nữa thì chưa hắn là không thể.

Dù sao, đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng cô lại là người phụ nữ duy nhất mà Tiểu Bao không bài xích.

"Tiểu Bao, ý của con như thế nào?"

Mộ Thừa Huyền lại hỏi Mộ Tiểu Bao.

"Con cũng không thành vấn đề."

Tiểu Bao tỏ vẻ ngạo kiều, cuối cùng thì cũng là một đứa bé, rất nhanh liền bại bộ suy nghĩ muốn dính lấy Lê Vãn Ca của cậu bé, ước gì cái bóng đèn là daddy của cậu bé nhanh chóng biến mất.

Mộ Thừa Huyền trở về phòng ngủ, Lê Vãn Ca và Mộ Tiểu Bao thì quay lại phòng khách.

"Tiểu Bao, con tới đây khi nào, ăn tối chưa?"

Lê Vãn Ca cẩn thận nhích tới gần cậu bé, chờ không kịp mà muốn ôm lấy cậu bé.

Mới nãy có Mộ Thừa Huyền ở đây, cô vẫn luôn đè nén sự nhớ nhung của mình đối với cậu bé.

Tiểu Bao rất bài xích, né tránh, kéo ra một khoảng cách với Lê Vãn Ca, nói: "Nói cho cô biết, mặc dù con đồng ý lại chơi với cô nhưng mà con vẫn còn giận cô."

"Được, được, cô sai rồi, xin lỗi, con có thể giận cô..."

Lê Vãn Ca nên cười lại hỏi cậu bé: "Có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không, cô Lê đi nấu cho con ăn."

Xem như cô đã hiểu biết cậu bé khẩu thị tâm phi này rồi, cho nên cũng không còn trái tim pha lê như trước nữa.

"Con muốn ăn đùi chiên."

Mộ Thừa Huyền không chút khách khí, nói.

"Được, đợi ở đây, cô Lê đi làm đùi gà chiên cho con."


Lê Vãn Ca đồng ý.

Cô nhớ trong tủ lạnh còn có đùi gà và chân gà đông lạnh, thức ăn đã có sẵn, không cần xuống lầu mua.

"Cô còn biết làm đùi gà chiên?"

Mộ Tiểu Bao há to miệng, tỏ vẻ nghi ngờ.

Trong đầu nhỏ của cậu bé, mấy món chân gà này chỉ có đầu bếp biết làm.

"Đương nhiên là biết."

Lê Văn Ca đắc ý nhíu mày, nói: "Cô Lê không chỉ biết là đùi gà chiên, còn biết làm gà KFC nữa, Tiểu Bao có muốn ăn hay không."

"Muốn ăn, vô cùng muốn ăn."

Mộ Tiểu Bao ngoan ngoãn gật đầy, nhìn Lê Vãn Ca không còn phản nghịch nữa mà tràn đầy sự sùng bái.

Lê Văn Ca mở tủ lạnh ra, lấy đùi gà và chân gà đông lạnh ra, đặt vào trong nước ấm để rã đông, bắt đầu điều chế gia vị.

Lúc đầu Mộ Tiểu Bao ở phòng khách xem TV, chắc là đợi đến mức có chút sốt ruột, lại chạy đến phòng bếp, đi qua đi lại bên người Lê Văn Ca, nhưng không nói gì, kéo căng cái gương mặt đáng yêu như bánh bao.

"Đói bụng chưa, ăn chút bánh bông lan đi, cô Lê sắp Xong rồi."

Lê Vãn Ca mặc tạp dề, nhào bột mì rất chuyên nghiệp, mũi có chút ngứa, liền lấy tay chùi, chùi đến mức mũi toàn là bột mì.

"Ha ha, cô Lê biến thành chú hề rồi, buồn cười quá đi!"

Mộ Tiểu Bao bị bộ dáng của Lê Vãn Ca chọc cười, rốt cuộc cũng không chịu được mà lộ ra bộ dáng ngây thơ mà đứa bé như cậu bé nên có.

"Dám cười cô, này con cũng sẽ biến thành chú hề..." 11

Lê Vãn Ca nói, cũng khiến chiếc mũi của cậu bé cũng dính chút bột mì.

Hai người cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng cũng có thể chính thức làm hòa rồi.

"Cô Lê, Con tha thứ cho cô."

Sau khi cậu bé cười đùa, làm loạn xong, liên chững chạc đàng hoàng nói với Lê Vãn Ca.

"Xin lỗi, Tiểu Bao, cô Lê đồng ý với con, sau này sẽ không khiến con tức giận nữa."

Lê Văn Ca nhìn bộ dáng của Lê Văn Ca, có chút đau lòng.

"Vậy cô có đồng ý sẽ không sinh em bé của daddy với con không?"

Mộ Tiểu Bao lại hỏi Lê Vãn Ca lần nữa.

"Tiểu Bao, chuyện này, cô Lê không thể đồng ý với con được, cũng không muốn lừa con..."

Lê Văn Ca hít sâu một hơi, nói: "Không có chuyện ngoài ý muốn thì cô và ba con rất nhanh sẽ có một đứa bé."

"Hừ, con biết mà, cô đúng là đồ hư hỏng, cô chỉ giả vờ với con thôi, con sẽ không để ý đến cô nữa!"


Phản ứng của Mộ Tiểu Bao rất lớn, gương mặt nhỏ nhăn lại, nước mắt tràn ra khóe mắt.

"Tiểu Bao, con đừng tức giận trước, nghe cô Lê giải

thích đi..."

Lê Vãn Ca muốn kéo tay Tiểu Bao, lại bị Tiểu Bao hung

hăng hất ra.

"Còn giải thích cái gì nữa, giống như cô Cố nói, là đồ hư hỏng, cô muốn cướp daddy của Tiểu Bao, Tiểu Bao sẽ không tha thứ cho cô, đùi gà chiên và gà KFC, Tiểu Bao cũng không ăn nữa, bây giờ Tiểu Bao muốn daddy dẫn Tiểu Bao về nhà!"

Cậu bé vừa nói vừa khóc.

Xem ra đã thật sự bị Lê Vãn Ca làm cho đau lòng.

"Tiểu Bao, cô có một bí mật, vẫn luôn chưa nói cho con biết, con nghe xong cái bí mật này của cô trước, sau khi nghe xong, mới giận cô tiếp, có được hay không?"

"Bí mật gì?"

Mộ Tiểu Bao dừng bước, quay đầu nhìn Lê Vãn Ca.

"Con qua đây đi, bí mật này không thể nói lớn tiếng."

Lê Vãn Ca nhìn ra ngoài phòng bếp, xác định Mộ Thừa Huyền sẽ không nghe thấy, cẩn thận kéo Tiểu Bao đến bên cạnh mình.

Mộ Tiểu Bao rất tò mò bí mật gì, nên không có phản kháng.

"Tiểu Bao, cô hỏi con, con còn nhớ em gái Hân Hân không?"

"Đương nhiên là nhớ."

Mộ Tiểu Bao nghe nói đến tên Hân Hân, liền háo hức, nói với Lê Vãn Ca: "Em gái Hân Hân ở đầu rồi, Tiểu Bao rất thích em gái Hân Hân, muốn em gái Hân Hân chơi với Tiểu Bao!"

"Em Hân Hân bị bệnh."

Giọng điệu của Lê Văn Ca rất đau thương.

Chuyện đã đến nước này rồi, cô quyết định thẳng thắn với Mộ Tiểu Bao một số chuyện.

Xem




Bình Luận (0)
Comment