Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 165



"Như vậy đã có thể sinh em bé rồi sao?"

Mộ Tiểu Bao nháy mắt, cái hiểu cái không suy nghĩ, đột nhiên vui vẻ nhảy lên, đẩy Mộ Thừa Huyền về phía Lê Văn Ca.

"Daddy cố lên, nhanh đi ngủ với mami đi, như vậy thì Tiểu Bao cũng lập tức có em trai rồi."

Lê Vãn Ca xấu hổ đến cong chân, xém chút là là chạy khỏi biệt thự rồi.

Cô nhịn không được mà thấp giọng chửi bậy với hắn: "Đều do anh, ở trước mặt con nít mà nói bậy cái gì đó, nếu Tiểu Bao học thói xấu, anh đúng là đầu sỏ gây họa mà!"

Mộ Thừa Huyền không trả lời Lê Vãn Ca, mà nghi ngờ nhìn Mộ Tiểu Bao, hỏi: "Con xác định muốn có em trai sao?"

Quái lạ, thằng nhóc này, không phải vì chuyện này mà giận dỗi với bọn họ sao?

"Xác định, Tiểu Bao muốn có em trai chơi cùng Tiểu Bao."

Mộ Tiểu Bao gật đầu, trả lời rất nghiêm túc.

"Vì sao đột nhiên nghĩ thông rồi?"

"Bởi vì..."

Mộ Tiểu Bao vừa định nói ra lại nhìn thấy Lê Vãn Ca liền nhớ tới phải giữ bí mật của bọn họ.


Đây là bí mật của cậu bé với mẹ Lê, nhất định phải giữ kín.

"Bởi vì Tiểu Bao lớn rồi, Tiểu Bao đã là cậu bé lớn năm tuổi, Tiểu Bao có thể làm anh trai!"

"Có quỷ mới tin con."

Mộ Thừa Huyền tức giận nói.

Tính tình con trai mình như thế nào thì hắn là người hiểu rõ nhất.

Tiểu Bao tuyệt đối không phải người tùy tiện thỏa hiệp, nhất định là Lê Vãn Ca đã nói gì với cậu bé.

Sau khi Mộ Thừa Huyền đợi Tiểu Bao đi ngủ xong, dắt Lê Vãn Ca đi về phòng ngủ kế bên.

"Anh làm gì vậy, tôi đau!"

Lực đạo của hắn có chút lớn, Lê Vãn Ca gần như là bị hắn kéo vào phòng.

Cô xoa cổ tay bị nắm đến đỏ của mình, không biết con hổ lớn này có tính tình thất thường này sao lại nổi điên nữa rồi.

"Thành thật khai báo, cô nói cái gì với con trai tôi?"

Thân hình Mộ Thừa Huyền cao lớn, bức Lê Vãn Ca đến trong một góc xó xinh, từ trên cao nhìn xuống, chất vấn.

Ánh sáng căn phòng màu vàng nóng, rất ấm.

Cơ thể người đàn ông giống như ngọn núi, còn giống như một bóng ma bảo trùm lấy Lê Vãn Ca, khiến cô khẩn trương, cũng khiến cô cảm thấy ngạt thở.

"Nói cái gì là nói cái gì, tôi nghe không hiểu là anh đang nói cái gì cả."

Lê Vãn Ca sửa sang lại đầu tóc của mình, bắt đầu giả bộ hồ đồ.

"Sao con trai tôi lại đột nhiên đổi tính, đồng ý chuyện tôi sinh con với cô?"

"Anh không nghe thấy sao, cậu bé lớn rồi, trưởng thành rồi, đương nhiên sẽ nghĩ thông suốt mọi chuyện."

"Cô đừng có nói chuyện mơ hồ!"

Hai bàn tay Mộ Thừa Huyền ép hai cánh tay đang phản kháng của Lê Văn Ca lên vách tường, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa sắc bén: "Cô đừng nói với tôi là trưởng thành thì chỉ là chuyện trong một, hai tiếng đồng hồ."

Hắn còn nhớ, một, hai tiếng trước, Mộ Tiểu Bao còn vì chuyện không muốn hắn sinh con với Lê Vãn Ca mà bày ra bộ dáng con nít tới thời kỳ phản nghịch đâu.

"Tại sao trưởng thành không phải là chuyện trong một, hai tiếng đồng hồ, có đôi khi trưởng thành chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi. "

Lê Vãn Ca cười lạnh trả lời.

Như là năm đó, hắn nhẫn tâm cướp đi Tiểu Bao mà cô đã mang thai mười tháng đi, thời khắc đó cô cũng đã trưởng thành rồi.

Không còn là Lê Vãn Ca mà trong đầu chỉ còn biết yêu hắn bằng tất cả tấm lòng nữa rồi!


Mộ Thừa Huyền bị thái độ cà lơ phất phơ của Lê Vãn Ca chọc giận, bàn tay dời xuống cổ cô, bóp lấy không nặng không nhę, hung dữ nói: "Tôi cảnh cáo cô, đừng đánh chủ ý xấu lên người con trai tôi, cô biết nó quan trong với tôi biết bao nhiêu mà!"

"Yên tâm đi, tôi tổn thương tất cả người trong thiên hạ cũng sẽ không tổn thương Tiểu Bao, tình yêu tôi đối với Tiểu Bao không kém hơn anh."

Lê Vãn Ca không sợ mà nhìn thẳng vào mắt Mộ Thừa Huyền, ánh mắt sắc bén, nói tiếp: "Bởi vì tôi yêu nó, nó cũng yêu tôi, đương nhiên sẽ không bài xích chuyện tôi sinh em bé."

Mộ Thừa Huyền lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Lê Văn Ca, nhìn một lúc lâu.

Hiển nhiên, hắn không hài lòng câu trả lời của cô, nhưng cuối cùng cũng không có truy xét quá nhiều, lạnh lùng buông cô ra.

Mặc dù bọn họ chung giường chung gối suốt một đêm, nhưng lại có tâm sự, cơ thể gần như không có tiếp xúc gi.

Ngày hôm sau, Lê Vãn Ca bị một nhúm lông mượt mà đánh thức.

Mở to mắt, liền nhìn thấy Đoàn Tử mà buổi tối hôm qua nhật về, đang ngồi trên gối của cô, đầu đang cọ vào cô.

Bên cạnh đã sớm không có Mộ Thừa Huyền nữa rồi.

Cô đoán chắc hẳn đã dẫn theo Tiểu Bao rời đi rồi.

Trong lòng hơi có cảm giác hụt hẫng, nhưng rất nhanh đã bị Đoàn Tử chữa lành.

"Đoàn Tử, chào buổi sáng, quen chỗ này chưa?"

Lê Vãn Ca đứng dậy, ôm mèo vào lòng, nhẹ nhàng tùy

Cô đoán chắc nhóc con đói bụng rồi, vậy nên nhanh chóng mặc đồ, chuẩn bị xuống dưới của hàng tiện lợi mua một bao đồ ăn cho mèo trước.

Cô vừa ra khỏi phòng ngủ, liền nghe được âm thanh "loảng xoảng", "leng keng" từ trong phòng bếp truyền đến.

Cô tưởng thím Trương đến sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, đi vào xem thử, mới phát hiện thì ra là Mộ Thừa Huyền bà Tiểu Bao lại đang chơi đùa cái gì đó.

Thì ra bọn họ chưa rời đi à?

Lê Vãn Ca có chút ngoài ý muốn, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên, trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Daddy, daddy nhìn sủi cảo Tiểu Bao bao nè, bao đẹp hay không?"

"Hình dáng thì còn được nhưng nhân bánh còn thiếu một chút."

"Vậy cái này thì sao?"

"Nhân bánh và hình dáng còn được nhưng mà hơi lớn, miệng mẹ Lê con nhỏ như vậy, ăn một lần không hết được."

"Cái này được không?"

"Cái này không tệ, bỏ vào nồi đi!"

"A, tốt quá rồi, rốt cuộc Tiểu Bao cũng biết làm sủi cải, đợi mami tỉnh lại, liên có sủi cảo thơm ngon do daddy và Tiểu Bao bao cho mami rồi."


"Đúng vậy, mami của con ấy à, thích ăn sủi cảo nhất."

Lê Vân Ca đứng trước cửa phòng bếp, nghe cuộc đối thoại của hai cha con, kinh ngạc đến miệng không thể khép lại được.

Chuyện này... Mặt Trời mọc đăng Tây à, núi băng vạn năm Mộ Thừa Huyền vậy mà lại dẫn theo Mộ Tiểu Bao làm sủi cảo cho cô?

Khung cảnh này rất quỷ dị nhưng trong lòng cô không nhịn được mà cảm thấy ấm áp.

Nếu như không có những quá khứ ác liệt kia, nếu như Cố Thiên Thiên không chết, nếu như cô có thể thuận lợi sinh ra hai đứa bé thì có phải khung cảnh như vậy là cảnh tượng bình thường của bọn họ không?

Sớm chiều ở chung, người đàn ông vô tình vô nghĩa này có phải cũng sẽ rung động trước cô hay không?

"Meo!"

Đoàn Tử trong lòng đột nhiên kêu một tiếng, sau đó nhảy xuống mặt đất, chạy đến bên người Tiểu Bao.

"Mami, mẹ tỉnh rồi, đợi một lát, sủi cảo sắp xong rồi!"

Mộ Tiểu Bao quay đầu nhìn Lê Văn Ca, sau khi nói xong liền cười tủm tỉm, lại bổ sung thêm một câu: "Những cái sủi cảo này là do daddy dạy cho Tiểu Bao làm, đặc biệt làm cho mami ăn đó, daddy nói mami thích sủi cảo nhất."

"Không sai, mẹ thích ăn sủi cảo nhất."

Vấn đề là sao núi băng Mộ Thừa Huyền lại biết chuyện riêng tư này?

"Cô đừng có hiểu lầm, là tôi muốn ăn sủi cảo, thuận tiện làm cho cô mấy cái."

Giọng nói Mộ Thừa Huyền lạnh lùng truyền tới.

"Đã hiểu."

Lê Vãn Ca nhíu mày, biết mình lại tự mình đa tình.

Rất nhanh sủi cảo đã nấu xong, ba người thêm một con mèo, im lặng ăn đến quên cả trời đất.

Cảnh tượng này, cho dù rất nhiều, rất nhiều năm sau, Lê Vấn Ca nhớ lại vẫn cảm thấy ấm áp, cảm động đến nước mắt lưng tròng như cũ...

Xem




Bình Luận (0)
Comment