Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 179



"Cô nói cái gì?"

Sắc mặt của Lương Ngọc Nghi đột nhiên thay đổi, sao cũng không nghĩ tới Lê Vãn Ca sẽ yêu cầu như vậy.

Không cần tiền, không cần danh tiếng, vậy mà lại muốn một đứa bé không có bất kỳ liên quan gì đến cô, đây là sao?

"Ha ha, đùa một chút thôi, Mộ phu nhân cũng đừng xem là thật."

Lê Vãn Ca cười lạnh, nói: "Bà muốn tôi rời khỏi Mộ Thừa Huyền đúng không, không có vấn đề gì, hiện tại tôi liền có thể rời đi."

"Cô thật sự đồng ý rời đi?"

Lê Văn Ca sảng khoái như vậy, khiến Lương Ngọc Nghi có chút ngoài ý muốn, truy hỏi: "Chẳng lẽ cô thật sự không cần cái gì?"

"Thứ tôi muốn, chưa chắc Mộ phu nhân cho nổi, tôi cần gì phải lãng phí thời gian chứ, chỉ là nếu như Mộ tiên sinh truy cứu tới cùng, ngài có thể đứng ra, thay tôi nói một, hai câu, tôi luôn vô cùng cảm kích rồi."

Sau khi Lê Vãn Ca nói xong, hành lý gì cũng không thèm thu dọn, chỉ ôm mình Đoàn Tử, rời khỏi vịnh Tú Thủy.

Ha ha, dù sao thân phận của cô cũng bại lộ rồi, đang lo không có cách nào thoát thân, Lương Ngọc Nghi đột nhiên nhảy ra muốn đuổi cô đi, vậy thì cô chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh".

Đến lúc Mộ Thừa Huyền nổi điên, cô chỉ cần đây người mẹ tôn quý này của hắn ra thì xong rồi...


Lê Vãn Ca vừa mới ra khỏi vịnh Tủ Thủy, liền bị một chiếc xe Jeep chặn đường.

"Lê tiểu thư, cô muốn đi chỗ nào?"

Người trên ghế lái, quay cửa sổ xe xuống, giống như cười mà không phải cười nhìn cô.

"Anh là ai?"

Lê Vãn Ca bày ra vẻ mặt phòng bị nhìn người đàn ông.

"Tôi là một trong những cận vệ của Mộ tiên sinh, cô gọi tôi là Tả Ương là được."

"Tả Ương?"

Lê Vân Ca hơi nhíu mày, nói: "Tôi biết anh, và những đồng nghiệp kia, là tứ đại hộ pháp trong truyền thuyết của Mộ Thừa Huyền, các anh rất lợi hại, đã phá được công kích của Võ Thần Điện, còn khiến đồ đệ đắc ý nhất của Quý Minh Xuyên bị thương nặng..."

"Chị dâu đúng là chị dâu, không chỉ có gương mặt, còn có đầu óc, không giống những người phụ nữ tiếp cận Mộ lão đại khác, chỉ có bề ngoài xinh đẹp, trong đầu lại không có cái gì."

"Anh đừng nịnh bợ tôi, tôi và Mộ lão đại nhà các anh là kẻ thù của nhau, có bản lĩnh này, anh không bằng nói thẳng, anh đột nhiên xuất hiện, cản đường đi của tôi là có ý gì, phải là trùng hợp gặp được chứ?"

Giọng nói của Lê Vãn Ca vô cùng lạnh lùng.

Cô không có ý gì với Tả Ương, chỉ tiếc anh ta là người của Mộ Thừa Huyền, cho nên cô chỉ có thể "hận không kịp phòng".

"Đương nhiên không phải là trùng hợp gặp được, tôi phụng mệnh của Mộ lão đại, đặc biệt đợi ngài ở chỗ này."

"Đợi tôi?"

"Chính xác mà nói, ngài cũng có thể hiểu thành, tôi nhận mệnh lệnh của Mộ lão đại, đặc biệt đến bảo vệ ngài, bởi vì tình huống hiện giờ của ngài rất nguy hiểm."

Tả Ương nghiêm túc nói.

Lê Văn Ca khinh thường đến tận chân trời, yên lặng nói: "Tôi có thể có nguy hiểm gì, nguy hiểm lớn nhất của tôi chính là Mộ lão đại nhà các anh."

"Chị dâu thật biết nói đùa."

"Tôi không có nói đùa, tôi đang trần thuật sự thật, Mộ lão đại nhà các anh, chính là chó dại, đang âm mưu cắn người linh tinh, các anh phải nhốt anh ấy lại, thì tôi sẽ an toàn."

"Được, tôi và đồng nghiệp của tôi nhất định sẽ nhốt Mộ lão đại lại, tuyệt đối không để cho anh ấy cắn ngài loạn."

Tà Ương tủm tỉm cười, một chút cũng không thèm tức giận.

Thẳng thắn mà nói, tứ đại hộ pháp bọn họ đều là những người có tính cách nóng nẩy, nếu đổi thành người khác dám vô lễ với Mộ Thừa Huyền như vậy, đã sớm mất mạng rồi.


Nhưng Tả Ương đối mặt với Lê Văn Ca, không hiểu sao lại có ấn tưởng rất tốt, bất luận Lê Văn Ca cuồng vọng vô lễ như thế nào, cũng không có cách nào tức giận với cô.

"Anh xác định, anh thật sự là bảo tiêu của Mộ Thừa Huyền?"

Lê Văn Ca rất kinh ngạc, nếu như cô sỉ nhục Mộ Thừa Huyền như vậy, vì sao cấp dưới của Mộ Thừa Huyền còn nói chuyện dễ nghe như thế, cái này không khoa học nha!

"Chín xác trăm phần trăm."

"Vậy lúc này, không phải anh nên thời thời khắc khắc ở bên cạnh Mộ Thừa Huyền, bảo vệ an toàn cho anh ấy sao, tình báo của tôi cho biết, hiện tại Quý Minh Xuyên rất tức giận, muốn đích thân ra trận lấy mạng chó của lão đại các anh, thậm chí còn gửi thư đe dọa, hiện tại lão đại nhà các anh đang rất nguy hiểm."

"Lê tiểu thư đang lo lắng cho lão đại của bọn tôi sao, nếu Mộ lão đại biết, nhất định sẽ rất cảm động."

"Tôi lo lắng làm cái quỷ gì."

Lê Vãn Ca trợn mắt trắng.

Cô ước gì Mộ Thừa Huyền chết sớm một chút, như vậy cô có thể giải thoát rồi.

"Yên tâm đi, mặc dù Quý Minh Xuyên không phải loại người lương thiện, nhưng Mộ tổng của bọn tôi cũng phải phải dễ trêu chọc, anh ấy tự có biện pháp xử lý."

"Anh ấy có biện pháp chó gì."

Không hiểu sao Lê Văn Ca liền kích động lên, điên cuồng mắng chửi với Tả Ương: "Anh có biết hay không, người ta là Quý Minh Xuyên, đường đường là điện chủ Võ Thần Điện, Quý Tam Đao đại danh đình đình, chỉ cần một đao liền có thể lấy mạng nhỏ của anh ấy, lúc này không tăng cường hệ thống bảo an đến mức tốt nhất để bảo vệ mình thì xem như xong, còn phái tứ đại hộ pháp trong truyền thuyết đi linh tinh, anh ấy có bệnh hay là muốn chết?"

"A!"

Tả Ương bị bộ dáng đấm ngực dậm chân của Lê Vãn Ca chọc cười, ho khan hai tiếng, nói: "Biết, biết, ngài rất lo lắng cho Mộ lão đại, nhưng mà ngài phải lòng tin với Mộ lão đại, nếu mạng chó của anh ấy lấy dễ dàng như vậy thì tập đoàn Mộ thị cũng sẽ không lớn mạnh như ngày hôm này."

"Tôi... Tôi đã nói tôi không có lo lắng cho anh ấy!"

Lê Văn Ca tức giận hổn hển nói.

Nếu quả thật lo lắng thì cũng chỉ là lo lắng hắn mà chết thì tình hình của Hân Hân sẽ rất nguy hiểm.

Nếu nhất thì hắn chỉ là công cụ hình người mà thôi, công cụ hình người sử dụng xong, sao xứng để cho cô lo lắng chú?

"Được, được, không lo lắng, không lo lắng."

Tả Ương giống như dỗ em bé, thuận theo Lê Vãn Ca, nói.

"Đã không lo lắng, vậy Lê tiểu thư cũng không cần thiết đuổi tôi đi, dù sao anh ấy sống hay chết thì ngài cũng không thèm để ý mà."


"Tôi..."

Lê Vãn Ca bị vả mặt, vội vàng nói: "Tôi đuổi anh đi, không phải vì lo lắng cho anh ấy, chỉ là tôi không thích có người đi theo, đặc biệt người này còn là cấp dưới của người tôi ghét nhất."

"Chuyện này không phải Lê tiểu thư quyết định là được, Mộ lão đại ra mệnh lệnh, tôi chỉ có thể chấp hành, không thể từ chối."

Tà Ương nói xong, mở cửa xe Jeep, nói với Lê Văn Ca: "Lên xe đi, Lê tiểu thư, người lui tới chỗ này đều là láng giềng đồng hương, chúng ta không nên gây ổn."

"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

"Chỗ nào cũng được, toàn bộ đều nghe sự chỉ huy của Lê tiểu thư, ngài có thể xem tôi là bảo tiêu của ngài, cũng có thể xem tôi là bạn của ngài."

"Ha ha, nói dễ nghe như vậy, không phải là người máy thịt người giám sát tôi hai mươi bốn tiếng à, Mộ Thừa Huyền đúng là kẻ biến thái mà, bản thân không ở thì liền tìm cấp dưới giam giữ tôi, thật đúng là âm hồn bất tán mà."

Lê Vãn Ca biết mình không phải đối thủ của Tả Ương, sau khi suy nghĩ cẩn thận, nói với Tả Ương: "Là anh nói, tôi đi chỗ nào, anh đều dẫn tôi đi, đúng không?"

"Lê tiểu thư cứ việc chỉ huy."

"Tôi muốn đi Mộ trạch."

Lê Vân Ca lạnh lùng nói.

Ngay lúc mới nãy, cô nghĩ đến một biện pháp tốt có thể thoát thân, còn có thể lột một tầng da của Mộ Thừa Huyền.

"Mộ trạch..."

Sau khi Tả Ương do dự một lát, liền nhắm mắt đồng ý.

Không có cách nào, lời nói ra như bát nước tát ra ngoài.

Hơn nữa, Mộ lão đại xác thực chỉ bảo anh ta phụ trách sự an toàn của Lê tiểu thư, không có bảo anh ta hạn chế hành tung của Lê tiểu thư, anh ta cũng không có phạm quy nha.

Xem




Bình Luận (0)
Comment