Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 20



Mộ Thừa Huyền không nói gì, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn có chút đáng sợ.

"Anh cả, còn có một chuyện, em phải báo lại với anh."

Mộ Thừa Phong liếc trộm anh trai một cái, lớn mật nói tiếp: "Anh biết Hồi Hồi rất nghe chủ, ngoài mệnh lệnh của em và chị dậu, nó không nghe ai cả. Nhưng hôm nay lúc em gặp Lê tiểu thư đó ở chỗ chuồng chó thì Hôi Hội rất thân thiết với cô ấy, phục tùng mệnh lệnh của cô ấy. Anh không thấy rất kỳ lạ sao?"

"Cậu muốn nói gi?"

Thanh âm của Mộ Thừa Huyền rất lạnh, khuôn mặt toàn là sương giá.

Nhiệt độ điều hòa trong phòng rõ ràng không thấp, lại khiến Mộ Thừa Phong có loại cảm giác không rét mà run.

Anh biết, "chị dâu" vẫn luôn là cái vảy ngược của anh trai.

Anh tùy tiện mở ra chủ đề này liền giống như xé rách một đường trên một vết thương dài đã thành sẹo.

Dựa theo tính cách kiệm lời của anh trai, nói không chững đùng một cái liền tiễn anh đi gặp

diêm vương! "Chẳng lẽ, anh chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của Lê tiểu thu sao? Anh không cảm thấy cô ấy rất không giống với những phụ nữ tiếp cận anh lúc trước sao?"

Mộ Thừa Phong dè dặt nhìn Mộ Thừa Huyền, nói: "Anh nói, có khi nào, Lê tiểu thư này chính là.

"Không thể nào!"

Mộ Thừa Huyền lạnh lùng cắt ngang lời của Mộ Thừa Phong.


Anh đã điều tra người phụ nữ này, bối cạnh rất sạch sẽ, không có điểm khả nghi nào.

"Cô ta và mấy người phụ nữ đó không có gì khác nhau cả, nhiều lắm là mặt dày hơn chút, liều mình hơn chút, cậu không cần đề cao cô ta như vậy."

"Có lẽ là em quá mẫn cảm rồi, em luôn cảm thấy... chị dâu có lẽ vẫn còn sống, chị ấy không

nên chết không rõ ràng như vậy."

Anh vừa nói xong thì "bốc" một tiếng, Mộ Thừa Huyền liền ném vỡ ly trong tay lên bàn.

Mộ Thừa Huyền không nói gì, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn có chút đáng sợ.

"Anh cả, còn có một chuyện, em phải báo lại với anh."

Mộ Thừa Phong liếc trộm anh trai một cái, lớn mật nói tiếp: "Anh biết Hồi Hồi rất nghe chủ, ngoài mệnh lệnh của em và chị dậu, nó không nghe ai cả. Nhưng hôm nay lúc em gặp Lê tiểu thư đó ở chỗ chuồng chó thì Hôi Hội rất thân thiết với cô ấy, phục tùng mệnh lệnh của cô ấy. Anh không thấy rất kỳ lạ sao?"

"Cậu muốn nói gi?"

Thanh âm của Mộ Thừa Huyền rất lạnh, khuôn mặt toàn là sương giá.

Nhiệt độ điều hòa trong phòng rõ ràng không thấp, lại khiến Mộ Thừa Phong có loại cảm giác không rét mà run.

Anh biết, "chị dâu" vẫn luôn là cái vảy ngược của anh trai.

Anh tùy tiện mở ra chủ đề này liền giống như xé rách một đường trên một vết thương dài đã thành sẹo.

Dựa theo tính cách kiệm lời của anh trai, nói không chững đùng một cái liền tiễn anh đi gặp

diêm vương! "Chẳng lẽ, anh chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của Lê tiểu thu sao? Anh không cảm thấy cô ấy rất không giống với những phụ nữ tiếp cận anh lúc trước sao?"

Mộ Thừa Phong dè dặt nhìn Mộ Thừa Huyền, nói: "Anh nói, có khi nào, Lê tiểu thư này chính là.

"Không thể nào!"

Mộ Thừa Huyền lạnh lùng cắt ngang lời của Mộ Thừa Phong.

Anh đã điều tra người phụ nữ này, bối cạnh rất sạch sẽ, không có điểm khả nghi nào.

"Cô ta và mấy người phụ nữ đó không có gì khác nhau cả, nhiều lắm là mặt dày hơn chút, liều mình hơn chút, cậu không cần đề cao cô ta như vậy."

"Có lẽ là em quá mẫn cảm rồi, em luôn cảm thấy... chị dâu có lẽ vẫn còn sống, chị ấy không

nên chết không rõ ràng như vậy."

Anh vừa nói xong thì "bốc" một tiếng, Mộ Thừa Huyền liền ném vỡ ly trong tay lên bàn.

Câu hỏi của cậu bé đột nhiên khiến cô có chút nặng nề, cô không thể trả lời.

Bàn tay mập mạp của cậu nắm chặt lấy tay cô, thanh âm non nớt: "Mami, Tiểu Bao nói cho mẹ một bí mật được không?"


Sau đó, cậu ôm lấy cổ cô, sáp vào bên tai cô mà nói thẩm: "Bổ con rất thích mẹ."

"Bổ con rất thích cô?"

Cô nghe vậy có chút dở khóc dở cười,

Tên nhóc này nhìn đâu ra được rằng cái ông bố như núi bằng của nó thích cô chú?

"Ngoài cô giáo Cố ra, bố chưa bao giờ để ý tới những cô khác, bổ rất hung dữ với những cô khác."

"Ha..."

Bố con cũng rất hung dữ với mẹ có được không!

"Vì vậy, mami mẹ cố gắng gả cho bố, sau này ba người chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi rồi."

Suy nghĩ của trẻ con luôn rất ngây thơ.

Lê Văn Ca dù không để bụng nhưng vẫn cảm thấy vô cùng chua xót.

Cô cảm thấy rất có lỗi với con trai, có lẽ kiếp này cô không có cách nào cho nó một ngôi nhà hoàn chỉnh được.

Mộ Tiểu Bao cuối cùng cũng ngủ say, khuôn mặt lúc ngủ rất đáng yêu, mập mạp khiến người ta muốn cắn một miếng.

Lê Văn Ca nhìn trái phải, càng nhìn càng thích, cúi người xuống hôn lên trán và má của cậu mấy cái.

"Kịch của cô, diễn rất trọn vẹn."

Thanh âm của Mộ Thừa Huyền vang lên tử sau lưng.

Anh tới cô cũng không bất ngờ, thậm chỉ sởm đã có chuẩn bị.

Cô đấp chăn cho Tiểu Bao, đứng dậy đi về phía Mộ Thừa Huyền.p

"Mộ tiên sinh vui tính thật, không có khán giả thì tôi diễn cho ai xem chứ?"

"Nếu không phải diễn kịch, vây hành vi của cô đối với con trai tôi chỉ có thể là bệnh yêu trẻ con."

Lê Văn Ca chỉ càm thấy một ngụm máu tụ nơi tim.

Tư tưởng của người đàn ông này từ lúc nào trở nên kỳ quái như vậy?

Mộ Thừa Huyền nheo mắt, giọng điệu sắc bén: "Cô là vì con trai của tôi mà tới, đúng không?"

"Đúng thế!"

Cô ngược lại lại không phản bác, thuận theo lời nói của anh, dùng ngữ khi trêu chọc nói: "Tiểu Bao đáng yêu như vậy, tôi lại không muốn đi, chỉ có thể dùng phương thức hợp lý hợp pháp mà có đuợc cậu bé."

"Phương thức hợp lý hợp pháp?"


"Ví dụ như trở thành Mộ thiếu phu nhân."

Cô ngênh đón ánh mắt sắc bén của anh, ngón tay thon thả, phong tình vạn chủng mà chọc lên lồng ngực hắn: "Vợ của anh."

"Dựa vào cô?"

Đáy mắt anh dâng lên tia khinh bỉ.

"Mộ tiên sinh cảm thấy tôi không xứng sao?".

"Cô dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ không cần những thiên kim tiểu thư đó mà lại cưới một người phụ nữ đã qua tay như cô?"

Lời nói của anh rất khó nghe.

Cô càng tỏ vẻ tham lam thì anh càng cảm thấy vô cùng tức giận.

Cô không nên là người phụ nữ như vậy.

Theo anh thấy cô không giống với những người phụ nữ kia, là rất đặc biệt.

Còn đặc biệt chỗ nào thi anh cũng nói không ra.

"Mộ tiên sinh chế tôi là phụ nữ đã qua tay, vậy anh không phải cũng là đàn ông đã qua tay sao?"

Lê Văn Ca cười xinh đẹp, tràn đầy dã tỉnh khiển người ta không thể nắm bắt "Hàng qua tay với hàng qua tay mới xứng đôi."

Cổ tay của cô đột nhiên bị Mộ Thừa Huyền bắt lấy.

Lúc còn chưa phản ứng lại đã bị anh bế bồng lên.

Đột nhiên mất đi trọng lực khiến cô có chút hoảng.

"Mộ tiên sinh, anh..."

"Cô nói đúng, hàng cũ và hàng cũ mới xứng đôi. Tôi còn chưa dùng thứ phụ nữ đã qua tay, hy vọng sẽ không khiến tôi thất vọng."

Mộ Thừa Huyền nói xong liền bước dài về phòng ngủ bên cạnh.

Download




Bình Luận (0)
Comment