Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 27



"Người phụ nữ không biết xấu hổ, tránh xa tôi chút!"

Lê Cảnh Hàng cảm thấy rất buồn nôn, đầy mạnh Lê Văn Ca ra.

Anh rất yêu vợ mình, hôm nay nếu không phải là vi con gái thì cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Nhưng không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà Mộ Thừa Huyền vẫn giống như ma quỷ, ác độc tới cực điểm, muốn đuổi cùng giết tận Lê gia bon ho

Không những bắt con gái anh đi mà không thả, còn dùng cách này sĩ nhục anh!

Lê Vãn Ca hơi loạng choạng, vừa đúng đụng phải nhân viên đem vào một lốc rượu ngon.

Cô có thể cảm thấy sự phẫn nộ của anh minh, trên mặt nóng như đốt, xấu hổ vô cùng.

"Lê đại thiếu gia, hỏa khi lớn quả nhỉ, không hiểu thương hoa tiếc ngọc chút nào cả, thô lỗ với phụ nữ thì thôi đi, vậy mà lại còn làm đổ một lốc rượu."

Tên công tử bột đó chỉ đồng rượu trên đất, hỏi Lê Cảnh Hàng: "Anh biết chỗ rượu này bao nhiêu tiền không?"

"Tôi biết, đây là Galileo, rượu tốt nhất câu lạc bộ chúng ta, một chai hai mươi vạn, một lốc hơn một triệu đấy."

Một nhân viên nữ không sợ thiên hạ chưa loạn mà nói.


"Hơn một triệu, Lê đại thiếu gia, anh đến nổi không? Nghe nói bây giờ anh đã rất khó khăn rồi, đã sắp nhận tiền trợ cấp rồi nhỉ?"

Tên công tử bột đó vỗ lên mặt Lê Cảnh Hàng, động tác vô cùng mang tính sĩ nhục.

"Rượu này là tôi bất cần làm đổ, nếu phải đền thì nên là tôi đền, các

người đừng làm khó vị đại thiếu gia này nữa, xem đã dọa người ta

trắng cả mặt rồi."

Lê Văn Ca rất sợ những người này thuận thế mà gây phiền phức cho

anh trai, chỉ có thể tự minh gánh chuyện này.

"Cố rất có tiền?"

Mộ Thừa Huyền vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lạnh lùng hỏi,

"Tất nhiên tôi không có tiền, nhưng Mộ tiên sinh anh là người có tiếng nổi danh Bắc Thành. Tôi đoán với tính cách của anh thi tiền trong cái thẻ này, đến tiền số rượu này thì vẫn còn thừa nhỉ?"

Cô nói rồi cầm lấy cái thẻ đen mà lúc nãy anh đặt lên bàn trà, đút vào túi minh, sau đó phong tinh vạn chủng mà vuốt tóc, nói với Lê Cảnh Hàng bên cạnh: "Anh đẹp trai, anh xem anh cũng cưỡi lên lưng hổ khỏ xuống rồi, chi bằng hợp tác với tôi, như vậy anh sẽ có tiền đền tiền rượu, tôi cũng có thể vớt được chút ít, chuyện tốt cho hai bên, anh thấy được không?"

Lê Cảnh Hàng dùng một loại ánh mắt rất thất vọng, nhìn Lê Văn Ca: "Phụ nữ có thể lăn lộn ở trong giới này đều là phụ nữ không có ngày mai, cô muốn hành hạ mình như vậy tôi không phản đối, nhưng đừng tới làm tôi ghê tởm, bị một người phụ nữ như cô đụng một cải, thì tôi sẽ nôn hết cả thức ăn từ hôm qua mất!"

"Ai yo, Lê đại thiếu gia lại đang dạy dỗ người rồi, còn đặt mình ở vị trí thanh cao như vậy. lời này của anh, người biết thì anh đang xem thường Lê tiểu thư, người không biết thi lại tưởng là anh đang cổ ý sĩ nhục Mộ tổng chúng tôi đấy! Dù sao, Lê tiểu thư không tốt đẹp thì cũng là người phụ nữ của Mộ tổng chúng tôi!"

Bên cạnh có người thêm dầu vào lửa.

Lê Cảnh Hàng mấp máy môi, lúc này mới ý thức được lời nói của mình quả thực quá tùy hứng rồi, chỉ lo phát tiết cảm xúc mà lại không nghĩ tới hậu quả.

Anh run rẩy nhìn Mộ Thừa Huyền đang ngồi trên sô pha một cái, mặt

càng trắng bệch hơn lúc nãy.

"Xem ra, là tôi đánh giá thấp cốt khí kiêu ngạo của Lê đại thiếu gia anh rồi."

Ánh mắt của Mộ Thừa Huyền u ám, dập tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, không nhìn ra được cảm xúc gì trên mặt anh, nhưng khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

"Mộ tổng... tôi không phải có ý đó."

Lê Cảnh Hàng biết mình nói sai rồi, nhưng vì con gái, vẫn nên cứu vãn một chút: "Anh cũng biết, tôi là người đã có vợ, ngoài vo tôi, không có cách nào chịu đựng được việc tiếp xúc với người phụ nữ khác."

"Vậy sao?"

Mộ Thừa Huyền cười: "Chính vì cái sự si tinh này của anh, tôi mới cảm thấy chơi như vậy mới thủ vị."


"Thừa Huyền, tha cho tôi đi, nể mặt chúng ta từng là anh em tốt, lúc trước anh không như vậy, tử thiếu Bắc Thành tiếng tăm lừng lẫy, anh là lương thiện nhất, người kiên tri nhất, tất cả mọi người chỉ xem em gái tôi như trò cười, chỉ có anh thân thiện với nó, anh..."

"Im miệng!"

Mắt Mộ Thủa Huyền lạnh xuống, lời nói sắc như dao: "So với ông bố ác độc đó của anh, thì việc anh dùng cách thức để tiện, khiến tôi lấy em gái ác độc của anh, thi tôi cảm thấy cách của tôi đã đủ nhẹ nhàng rồi."

"Tôi biết, là bố tôi sai rồi, là em gái tôi sai rồi, nhưng họ đã chịu trừng phạt rồi, không phải vì cải gì cả, chỉ vì Tiểu Bao... nó phải biết, bố của minh dùng cách thức như vậy để sỉ nhục cậu của nó, trong lòng nó nghĩ thế nào chứ?"

"Anh dám nhắc Tiểu Bao với töi?"

Mộ Thừa Huyền hoàn toàn bị chọc giận, chỉ vào Lê Cành Hàng, ra mện lệnh cuối cùng: "Hai lựa chọn, hoặc là phối hợp với người phụ nữ này, làm chúng tôi vui vẻ một chút, hoặc là... đợi mà nhặt xác con gải của anh đi"

Anh nói xong, Lê Cảnh Hàng còn chưa sụp đổ thi Lê Vãn Ca đã sụp đổ rồi.

Không được, không thể cử kéo dài như vậy nữa.

Cứ tiếp tục như vậy, anh trai cô, đứa cháu gái cô chưa gặp mặt đều sẽ nguy hiểm.

Cô hiểu Mộ Thừa Huyền, anh nhất định nói được làm được!

"Lễ đại thiếu gia, đừng lề mề nữa, anh vì con gái của anh, tôi vì tiền của tôi, chúng ta hợp tác, nhanh chóng làm cho mấy vị gia này vui vẻ..."

"Tôi... tôi phải phối hợp thể nào?"

Lê Cảnh Hàng đã tuyệt vọng, anh không có lựa chọn, chỉ có thể khuất

phục.

Bản thân chịu khổ thì không sao, nhưng anh không thể để con gái bảo bối của mình có chuyện gì được.

"Rất đơn giản, anh chỉ cần nhắm mắt lại, những cái khác cứ giao cho tôi là được."

Lê Vân Ca dịu dàng mà đỡ lấy mặt anh, kim nén nước mắt.

Trong lòng sớm đã vô cùng khó chịu.

Đều tại cô, liên lụy tới anh trai, liền lụy tới đứa cháu gái chưa từng gặp mặt đó.

"Xem ra, Lê tiểu thư chuẩn bị xuất chiêu lớn rồi,"

"Lúc nãy có em gái bảo năm phút liền có thể khiến anh quỳ xuống, không biết Lê tiểu thư thì sao."

"Chờ đợi nhé, chờ đợi!"


Đảm người vô cùng phấn khích mà nhìn hai người họ.

Mộ Thừa Huyền vắt chân lại, tư thế nho nhã tôn quý, ánh mắt lại rất lạnh rất lạnh.

Anh lại muốn xem xem, người phụ nữ này rốt cuộc có thể liều đến mức nào.

Nếu... thân phận của cô đáng nghi, có một phần vạn khả năng, sẽ là kẻ giết người đó. Vậy thi dựa vào sự hiểu biết của anh đối với cô, cô tuyệt đối sẽ không

làm theo anh nói.

Dù sao, tình cảm hai anh em tốt như thế nào thì anh đều chứng kiến từ nhỏ tới lớn.

Em gái ruột cho dù là giả vờ thi cũng sẽ không đến mức độ đi câu dẫn anh trai mình được!

"Lê đại thiếu gia, thích hôn không?"

Lê Văn Ca dựa gần vào Lê Cảnh Hàng, dùng thanh âm mê hoặc mà hỏi bên tai anh.

Lê Cảnh Hàng nhắm mắt lại, mim chặt môi, không trả lời nổi một chữ.

"Hôn, là một chuyện rất tốt đẹp, tôi có thể để Lê đại thiếu gia trải nghiệm thử."

Cô nói rồi thi khẽ liếc Mộ Thừa Huyền một cái.

Cô đang cược, cược tỉnh chiếm hữu của người đàn ông đó, cược vị trí của cô trong lòng anh!

Mộ Thừa Huyền nheo mắt, không nói gì.

Cô vậy mà lại muốn hôn Lê Cảnh Hàng?

Chẳng lẽ thật sự là anh đã nghĩ nhiều rồi?

Em gái ruột sao có thể hôn anh trai ruột chứ?




Bình Luận (0)
Comment