Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 37



Mộ Thừa Huyền được y tả dẫn đường tới phòng bệnh của Lê Vãn Ca.

Đó là phòng bệnh đơn, chỉ dành cho người bệnh mà lúc nào cũng có nguy cơ nguy hiểm tới tính mạng.

Anh tưởng mình sẽ không quá quan tâm.

Nhưng lúc anh nhìn thấy cô thoi thóp nằm trên giường bệnh, cả người cắm đầy máy móc trị liệu, trên trán, trên đùi quấn bằng gạc dày cộm, trái tim vẫn nhỏi một cải.

"Mộ tiên sinh."

Lê Vân Ca lúc nhìn thấy anh, ánh mắt vốn mê mang liền có sinh khí.

Cô thử ngồi dậy nhưng động tới vết thương, đau đến mức nhíu chặt mày lại.

"Nằm xuống đừng động đậy!"

Mộ Thủa Huyền bước nhanh lên trước, bàn tay lớn ấn chặt vai cô, vẻ mặt lạnh lùng: "Đều đã như vậy rồi, còn không biết điều."

Dù ngữ khí chê bai nhưng vẻ đau xót nơi đầu mày vẫn không giấu nổi.

Khóe miệng của Lê Vân Ca cong lên nụ cười yếu ớt, thuận tay đặt lên bản tay anh, đôi mắt dịu dàng, nói: "Tôi liền biết anh sẽ khô bỏ mặt tôi, tôi quả nhiên đã đợi được anh."

Mộ Thừa Huyền nhíu mày, anh nên rút tay ra, nhưng cuối cùng vẫn để yên, mặc cho cô nắm lấy.

"Vi vậy, đây là khổ nhục kế của cô?"


Thanh âm của anh lạnh lùng, không chút cảm xúc.

Anh thông minh như vậy sao có thể nhìn không ra, mấy tâm tư nhỏ đó của cô chú?

"Nếu tôi nói không phải anh chắc chắn không tin, vậy thì xem là thế đi."

Lê Vân Ca không thừa nhận cũng không phủ nhận, lấp lững nói: "Vì muốn có được lại trái tim anh, tôi không tiếc cả mạng minh, bây giờ đã

đủ để chứng minh thành ý của tôi rồi chứ?"

"Au tri!"

"Phụ nữ rơi vào yêu thầm thì chính là rất ấu trĩ."

Cô cười ngọt ngào, thuận thể đưa chủ đề vào bầu không khí ái muội.

Anh lạnh lùng rút tay ra, đứng dậy, dùng tư thế cao cao tại thượng nhin người phụ nữ nằm trên giường bệnh: "Tôi ghét nhất phụ nữ giờ trò, nói thằng đi, cô có mục đích gi?"

"Tôi không có mục đích gì cả, mục đích duy nhất, chính là anh."

Lê Văn Ca nghênh đón ánh mắt sắc bén của anh, mặt không đỏ tim

không đập mà nói,

"Không có mục đích gì?"

Mộ Thừa Huyền khỏe miệng dâng lên vẻ mia mai: "Vậy cô hãy giải thích với tôi, tại sao cô bị người ta ức hiếp, lại trùng hợp gặp phải Lê Cảnh Hàng?"

"Vi tôi đã đi tìm anh ta."

Cô trả lời thành thật.

"Có vậy mà lại dám đi tìm anh ta?"

Con ngươi của anh co rút lại, cũng không rõ là tức giận hay là có cảm

xúc khác.

Anh ép sát cô, thanh âm chất vấn mạnh mẽ: "Nói, cô có quan hệ gì với anh ta, tại sao nửa đêm canh ba lại chạy đi tìm anh ta?"

Đáy lòng có một ý nghĩ dâng lên.

Cho dù chỉ có một phần vạn, cũng không muốn từ bỏ,

Người phụ nữ này, vội vàng đi tim Lê Cảnh Hàng như vậy, có khi nào thật sự là cô ấy?

Dù sao anh hiểu rõ hơn ai hết, tình cảm của hai anh em họ sâu đậm cỡ

nào.


"Vì anh."

Cô cắn môi, nước mắt ngập vành mắt khẽ nói: "Sau khi bị anh đuổi đi, tôi rất buồn, củ nghĩ mãi phải làm sao thì mới có thể trở lại bên anh. Lúc ở trong phòng bao, phát hiện anh có quan hệ không bình thường với vị Lê tiên sinh đó, thế là dùng điện thoại tra một chút, biết được những quá khứ đó của hai người, tôi muốn hóa giải quan hệ của hai người, vì vậy... liền đi tìm anh ta, nhưng không ngờ lại gặp điều không hay."

"Cô tưởng cô nói những cái này thi tôi sẽ tin?"

Anh cười lạnh.

Lời nói của cô, anh không tin chữ nào.

"Tin hay không thì thời gian sẽ chứng minh tất cả."

Lê Văn Ca nhìn Mộ Thừa Huyền, nói: "Vị Lê tiên sinh này đúng là người tốt, anh ta vẫn luôn nói với tôi, tất cả những gi anh làm với anh ta, anh ta đều có thể hiểu được, cho dù anh mia mai anh ta cũng không so đo, lúc tôi gặp nguy hiểm anh ta ra tay cứu giúp, anh ta là ân nhân cứu mạng của tôi!"

"Vi vậy nên..."

"Vì vậy tôi hy vọng anh buông bỏ thù hận, đừng báo thủ anh nữa, các anh vốn là anh em tốt nhất, không phải sao?"

"Im miệng!"

Ảnh mắt sâu xa của anh đột nhiên đỏ ngầu, giống như thẹn quá hóa

giận.

"Cô tưởng cô là ai, cư nhiên ảo tưởng rằng tôi sẽ vì cô mà buông bỏ hận thù? Cô quá đề cao minh rồi!"

"Tôi chỉ là khuyên anh buông bỏ hận thù, còn việc anh có buông bỏ hay không là tự anh lựa chọn."

Cô rất bình tĩnh, nói: "Cho dù nói thể nào thì con gái của Lê tiên sinh cũng có quan hệ huyết thống với Tiểu Bao, nếu có một ngày, Tiểu Bao biết em gái mình bị chỉnh bố ruột của minh giết hại, thằng bé sẽ nghĩ thế nào?"

"Cô nhúng tay vào quá nhiều việc rồi, điều này rất không bình thường."

"Tôi chỉ là quá yêu anh, mới quan tâm tới tất cả của anh, tôi muốn tìm hiểu quả khử của anh, muốn để anh thảo gỡ nút thắt... Vi tôi có thể nhìn thấy được bị thương ở trong mắt anh, anh sống không hề vui vẻ, đúng không?"

Cô cố gắng dịch cơ thể minh, muốn vươn tay qua ôm anh, nhưng thiết bị trị liệu lại phát ra tiếng tít tít nhức tai.

"Không tự lượng sức minh!"

Mộ Thừa Huyền chỉ ném lại bốn chữ rồi lạnh lùng rời đi.

Lê Văn Ca nhin về phía người đàn ông rời đi, tay cứng đờ lại giữa không trung, tâm tình nặng nề.

Cũng không biết những gì mình làm sẽ làm sự việc vốn phức tạp trở nên càng phức tạp hơn không?

Cô nhắm mắt lại, cầu nguyện cho lựa chọn của cô không sai.

Chỉ qua một lúc Kiều Tu Nam cũng tới.

Anh thấy bộ dạng của cô, sắc mặt không dễ coi chút nào.

"Vở kịch này của cô, có phải đã diễn quá rồi không? Thật sự không muốn sống nữa?"


"Đừng nói lung tung!"

Lê Vân Ca cảnh giác mà nhìn chằm vào phia sau Kiều Tư Nam, lo rằng tai vách mạch rừng.

"Yên tâm đi, cà cải bệnh viện này đều là người của tôi, rất an toàn."

Anh vừa nói vừa kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống.

"Thế nào... kế hoạch của cô thành công chua, cái núi băng Mộ Thừa Huyền đó có vì khổ nhục kế này của cô mà thương xót cô không? Quan hệ của hai người có tiến thêm một bước không?"

"Không biết, đi bước nào hay bước đó vậy!"

Cô nhàn nhạt nói, trong lòng không xác định.

Cô cũng cược, cược cô ở trong người đàn ông rốt cuộc có trọng lượng bao nhiêu.

Nếu cược thua thi cô cũng chỉ có thể nhận minh đen đủi,

"Cô muốn dùng khổ nhục kế tôi có thể hiểu, chỉ là "

Ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc sảo, nhìn cô: "Tại sao cứ phải lôi Lê Cảnh Hàng vào? Cô có quan hệ gi với anh ta? Tại sao muốn giúp anh ta?"

"Vì anh ta là người tốt, được chưa?"

"Bo di!"

Kiều Tư Nam không thèm quan tâm tới lời nói của cô: "Trên thế giới này người tốt rất nhiều, sao cô không đi giúp người khác?"

Một câu nói khiến cô không thể phản bác.

"Anh không phải đã nói anh sẽ không cố ý đào bởi bí mật của tôi sao?"

Cô trầm mặt nói với Kiều Tư Nam.

Vẻ mặt của Kiều Tư Nam có chút biến hóa, giống như có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn là trầm mặc.

"Hy vọng kế hoạch của cô có thể thành công."

Anh nói với Lê Văn Ca.




Bình Luận (0)
Comment