Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 44



"Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ham hư vinh mà thôi, cậu không cần phải xem cô ta như thần vậy!"

Mộ Thừa Huyền hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt xem thường.

Lê Lạc An dù có đặc biệt hơn những người phụ nữ khác, nhưng nói cho cùng cũng không có khác biệt gi so với bọn họ, còn không phải vì tiền tài danh lợi?

"Cho dù cô ta làm việc cho ai thì từ lúc cô ta câu dẫn tôi thi đổi phương đã thua rồi."

Khóe miệng anh nở một nụ cười tự tin mà chắc nịch: "Dựa vào cô ta, cũng có thể hủy hoại Mộ Thị? Cậu có làm quá việc lên rồi không?"

Trên thế giới này còn chưa có người phụ nữ nào có ảnh hưởng quá lớn với anh.

Cho dù là Cổ Thiên Thiên mà anh yêu sâu đậm năm xưa.

"Anh cả, có tự tin là chuyện tổt, nhưng quả tự tin thì dễ bị lật, vị Lê tiểu thư này nếu chỉ muốn làm chị dâu em thì em hai tay hoan nghênh, nhưng trực giác mách bảo em, cô ta không chỉ muốn làm chị dâu em.

Mộ Thừa Phong vẫn cảm thấy không yên tâm.

Dù anh cũng biết anh trai bạc tình bạc nghĩa của anh vẫn luôn không hứng thú với phụ nữ.

Nhiều năm như vậy rồi cũng chỉ động lòng với Cổ Thiên Thiên.

Nhưng nghĩ kĩ lại, năm đó cho dù là Cố Thiên Thiên cũng không khiến anh trai "đầu óc choáng váng mất phương hưởng" như vậy.

Bỏ hết công việc, chạy đi bệnh viện làm người đàn ông ấm áp thì thôi, lại còn vi việc tranh giành ghen tuông mà dùng cách ngốc nghếch đó để đánh bại bảo thủ Kiều Tư Nam, căn bản chính là bị ma nhập rồi!

Mộ Thừa Phong lúc đầu còn thấy Lê Lạc An rất giống với người chị dâu


đã chết của anh, thậm chí luôn nghi ngờ cô có phải chính là chị dâu

không.

Bây giờ xem ra hoàn toàn không thể nào.

Toàn thế giới đều biết, chị dâu trước của anh tự ti xấu hổ thế nào, nói một câu với đàn ông cũng sẽ đỏ mặt, chỉ một lòng một dạ yêu anh trai anh yêu đến mức không có chút tôn nghiêm nào, yêu đến mức mất cả tính mạng, sao có thể có bản lĩnh đó, khiển cho người đàn ông khỏ thu phục như anh trai anh mê như điều đổ.

"Anh, nghe em khuyên một câu, cách xa vị Lễ tiểu thư đó một chút, đừng tìm cô ta nữa, em có dự cảm, cô ta sẽ là kiếp nạn của anh."

Mộ Thừa Phong dùng vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có nói với Mộ

Thừa Huyền.

"Chuyện của tôi, cậu không cần nhúng tay, ra ngoài!"

Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.

Lúc gần tối, thư kí đưa một thư mời tới.

"Mộ tổng, Kiều tiên sinh tối nay tổ chức buổi tiệc từ thiện, nhờ người gửi thư mời tới, ngài có muốn tham gia không?"

"Kiều Tư Nam?"

Anh chau mày.

Giang Hải nói, Kiều Tư Nam hôm đó cũng tới sân bay, cùng mất tích với Lê Văn Ca, hai người này không phải là ở cùng nhau chứ?

"Tham gia!"

Anh nắm chặt tay lại, nói với thư kỳ.

Người phụ nữ đáng chết, nếu thật sự dám cho anh leo cây mà chạy đi tìm Kiều Tư Nam, anh nhất định sẽ giết chết cô!

Đêm tiệc từ thiện vào lúc tám giờ, khách sạn Quân Hảo.

Nhân vật tiếng tăm nhất Bắc Thành, lớn như quan lớn giới chính trị, nhỏ như ngôi sao, thiên kim tiểu thư đều tham gia.

Phòng tiệc trang trí sang trọng, quần áo là lượt, yến tiệc linh đình.

Khách mời tay nâng ly rượu, tụ hai tụ ba, thấp giọng nói chuyện, bầu

không khí hòa hợp.

Lúc Mộ Thừa Huyền xuất hiện, bầu không khí liền ngưng tụ, tất cả mọi người đều thần kinh căng chặt.

Ai cũng không ngờ, yến tiệc do Kiều Tư Nam tổ chức, Mộ Thừa Huyền

sẽ xuất hiện.

Mộ Thị và Kiều Thị không phải là kẻ thủ sao?

"Đây không phải là bữa tiệc của Kiều nhị gia sao, Mộ Thừa Huyền sao lại tới?"


"Nghe nói công xưởng của Kiều gia chính là do Mộ Thị tìm người làm nổ..."

"Hai người sẽ không đánh nhau chứ? Hay lắm, hay lắm!"

Mọi người bàn tán ồn ào, trong lời nói không giấu nổi về hưng phấn.

Kiều Tư Nam vốn đang nói chuyện vui vẻ với chính khách, thấy Mộ Thừa Huyền tới, cũng có chút bất ngờ.

Anh cầm ly sam banh, đi về phia Mộ Thừa Huyền, thân thiện đưa qua: "Không ngờ Mộ tổng thật sự đồng ý nể mặt... Xem ra, sức mạnh của từ thiện quả nhiên mạnh mẽ."

"Người đâu?"

Mộ Thừa Huyền không nhận lấy ly sâm banh của anh, hỏi thẳng.

"Mộ tổng là ý gi? Tôi nghe không hiểu lắm."

"Bớt giả vờ giả vịt, ngoài anh ra, ai còn có thể giấu cô ta đi mà không có

dấu vết."

"Mộ tổng là nói, Lê tiểu thư sao?"

Kiều Tư Nam cười trêu chọc, đem ly rượu vốn đưa cho Mộ Thừa

Huyền đặt lại.

Rõ ràng là bị xem thường nhưng thần thái lão luyện lại không hề thua.

"Mộ tổng thật thú vị, người phụ nữ của anh không thấy nữa, lai chạy tới tim tôi đòi người. Đây là đang gián tiếp thừa nhận, năng lực chinh phục

phụ nữ của tôi mạnh hơn anh sao?"

"Anh nói gì?"

Mộ Thừa Huyền nắm lấy cổ áo Kiều Tư Nam, một lần nữa mất khổng

chế,

Cùng lúc, "tách tách tách" tiếng đèn flash nhắm chuẩn vào bọn họ, nháy sáng một cải.

"Mộ tổng, tối nay là buổi tiệc từ thiện, tôi đã mời hơn trăm công ty bảo

chỉ, sử dụng bạo lực với tôi ấy mà... Anh nói nếu khung cảnh này bị lộ

ra ngoài, Mộ Thị phải tốn bao nhiêu tiền để mời cơ quan giải quyết

truyền thông, không đáng mà, đúng không?"

Lời của Kiều Tư Nam không phải không có lý. Mộ Thừa Huyền lạnh mặt, buông anh ra.

Quả thực anh kích động rồi.

Cũng không biết minh bị làm sao, tại sao lại vừa liên quan tới Lê Lạc An là giống như một kẻ ngốc vậy, làm việc mà không động não.

Người phụ nữ đáng chết, rốt cuộc đã cho anh uống thuốc gì?


"Bữa tiệc từ thiện sắp bắt đầu rồi, tối nay sẽ có rất nhiều mạnh tường quân tham gia, hiến tặng thành ý của mình, có lẽ bầu không khi thích hợp thì Lê tiểu thư sẽ tự minh xuất hiện, Mộ tổng là một người nhẫn nại, hay là đợi một chút?"

Kiều Tu Nam nói sâu xa với Mộ Thừa Huyền.

"Cũng được, tôi lại muốn xem xem, người phụ nữ đó có thật sự có gan cặp kè với anh không?"

Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.

Anh và Kiều Tư Nam được nhân viên sắp xếp ở vị trí đầu tiên ngay giữa chỗ ngồi buổi tiệc, không ngừng có ngôi sao, thiên kim tiểu thư tới làm quen.

Mộ Thừa Huyền từ đầu tới cuối luôn là bộ dạng núi băng, người sống cấm tới gần.

Kiều Tư Nam lại khác với anh, luôn cười trêu đùa, add wechat của mấy

ngôi sao nữ đang hot, rất phù hợp với hình tượng công tử trăng hoa của anh.

"Ai ai cũng nói Mộ tổng cao lãnh, không gần nü sắc, tôi còn tưởng chỉ là lời đồn, hôm nay vừa gặp, quả nhiên mở rộng tầm mắt."

Kiều Tư Nam lần nãy đến lần khác tiễn mấy cô tiểu thư rời đi, chinh lại lễ phục trên người, cười như không cười trêu chọc Mộ Thừa Huyền.

"Không gần nữ sắc, cũng đáng để kinh ngạc như vậy. Tầm mắt của Kiều tổng đúng là hẹp thật."

Mộ Thừa Huyền mặt không cảm xúc mà trả lời, ánh mắt lạnh lùng, lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Trên sân khẩu có ngôi đang hot biểu diễn, có nhân vật nổi tiếng

trong giới chỉnh trị đang đọc bài diễn thuyết, đồng loạt đem tặng quà

của mình, thu hút mọi người ra giá, ồn ào náo nhiệt.

Anh chỉ cảm thấy ồn.

Ha ha, đúng là buồn cười, vì một người phụ nữ chưa chắc đã xuất hiện mà ngồi ở đây như một tên ngốc, lãng phi thời gian, chịu đựng sự ồn ào.

Anh đúng là điên rồi!

Cùng với bầu không khí của bữa tiệc dãng cao, lòng kiên nhẫn của Mộ Thừa Huyền cũng hoàn toàn bị hao mòn.

Anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Kiều Tư Nam lại đột nhiên hỏi: "Mộ tổng, tôi vẫn luôn rất tỏ mò, người không gần nữ sắc như anh, tại sao năm đó lại bụng đói vơ quàng mà cưỡng ép một người phụ nữ, người phụ nữ này còn là "phụ nữ xấu nhất Bắc Thành"?"




Bình Luận (0)
Comment