Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 54



"Tôi chưa từng nghĩ thì ra người chết thật sự có thể trọng sinh!"

Người đàn ông sâu kín nói một câu, liền buông Lê Văn Ca ra.

Dưới mặt nạ màu bạc được làm rất tinh xảo, hắn dùng đôi mắt sâu sắc chăm chủ nhin cô rất lâu.

Đôi mắt nặng nề đó khiến Lê Văn Ca cảm thấy bất an, luôn cảm giác một giây sau sẽ bị nuốt chứng vào đôi mắt của người đàn ông đó.

"Rốt cuộc anh là ai, chúng ta có quen nhau không?"

"Chúng ta có quen nhau hay không cũng không quan trọng, cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết.. tôi sẽ mãi mãi không hại cô."

Người đàn ông nói xong, vươn tay ra, muốn nhẹ nhàng vuốt ve gương

mặt của Lê Vān Ca.

"Anh đừng đụng vào tôi!"

Lê Vãn Ca rất kháng cự, né tránh, nói thẳng: "Bộ dạng này của anh, khiến tôi cảm thấy anh chính là một tên biến thái núp trong bóng tối quan sát từng cử chỉ, hành động của tôi, rất đáng sợ!"

"Ngay cả Mộ Thừa Huyền không bằng cầm thú như vậy, cô còn không sợ, sao lại sợ tội?"

Tay người đàn ông dừng lại trên không trung, nhẹ nhàng hạ xuống, giọng nói bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, nghiêm túc hơn: "Nếu như tôi là cô, tôi sẽ trành xa Mộ Thừa Huyền, tuyệt đối sẽ không chọc vào anh ta nữa."

"Tôi đã không phải là Lê Vãn Ca mặc kệ người ta chém giết năm đó nữa, người đàn ông kia đừng hòng tổn thương tôi lần nữa!"

Lê Văn Ca nắm chặt tay, không biết tại sao cô lại trở nên quật cường


trước mặt một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông này, mặc dù thần bi, nhưng cô không cảm thấy hắn nguy hiểm.

Cô có thể cảm nhận được dưới mặt nạ màu bạc kia là tình cảm nồng nàn của hắn đối với cô...

"Có lẽ anh ta sẽ không tổn thương cô, nhưng chính bản thân cô khó

đảm bảo sẽ không tự tổn thương mình, năm đó cô yêu anh ta sâu đậm như vậy, rồi lại phải rơi vào hoàn cảnh bi thảm như thế, hơn phân nửa nguyên nhân chính là do cô tự tạo thành, cô xác định sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó chú?"

"Anh hiểu rõ tôi đến vậy à, ngay cả tôi yêu anh ta sâu đậm thế nào, anh cũng biết rõ ràng, tôi trái lại muốn nhìn xem, rốt cuộc anh là ai?"

Lê Vân Ca nói xong, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, muốn giật lấy

cái mặt nạ kia.

Đảng tiếc, phản ứng của người đàn ông còn nhanh hơn cô một chút, tay giữ chặt lấy cổ tay cô, thuận thế kéo cô vào lòng mình.

"Biết tôi trễ như vậy rồi mà vẫn gọi cô đến chỗ này để làm cải gì không?"

"Không biết, anh thả tôi ra!"

Lê Văn Ca bồi rối giãy giụa.

Thân thủ của người đàn ông rất tốt, vẫn luôn giữ chặt cô.

"Tôi đã sớm thay đổi tài liệu ADN của cô, đã thành công gạt bỏ sự nghi ngờ của Mộ Thừa Huyền đối với cô rồi, có phải cũng xem như là ân nhân cứu mạng của cô không?"

"Cho nên, anh muốn tôi trả ơn anh như thế nào?"

Lê Vân Ca bị người đàn ông ôm trong lòng, không thể cử động, chỉ có thể vô cùng phòng bị nhìn chằm chằm hẳn.

"Tôi muốn được thưởng!"

Sau khi người đàn ông nói xong, không đợi Lê Vãn Ca phản ứng lại, môi mòng của hắn đã phủ lên môi của cô.

Nhưng mà rất nhanh liền rời đi, như chuồn chuồn lướt nước.

Cảm giác rất ấm áp, khác hoàn toàn với Mộ Thừa Huyền.

Lê Văn Ca ngo ngác đỏ mặt lên.

"Anh..."

Môi của cô lại bị người đàn ông dùng ngón tay đặt lên: "Lần này là hôn, lần sau là thân thể"

Sau khi hắn nói xong liền thả cô đi.

Lê Vãn Ca ra khỏi câu lạc bộ, nhin trời tối đen như mực, sự nghi ngờ trong lòng ngày càng nhiều.

Rốt cuộc người đàn ông đeo mặt nạ kia là ai?

Hắn nói hắn mãi mãi sẽ không tổn thương cô, sẽ bảo vệ cô trong yên

lặng.

Cũng không biết là thật hay giả?


Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần sáng rồi.

Cô bắt một chiếc taxi, trở về Mộ trạch, không hi vọng sẽ khiến Mộ Thừa Huyền không vui.

Chỗ ở, vẫn là căn nhà kho kia,

Cần phải đi qua vườn hoa hồng đẹp đẽ kia mới đến được.

Mỗi lần Lê Vãn Ca đi qua vườn hoa hồng này liền nhớ đến câu nói đáng sợ của Mộ Thừa Huyền.

"Tôi muốn khiến người phụ nữ ác độc kia mãi mãi chuộc tội cho cô ấy!"

Mỗi một bông hoa hồng đẹp đẽ đều là dùng xương cốt của cô nuôi dưỡng, dùng để tế cho vườn hoa hắn yêu nhất.

Cũng không biết đến khi Mộ Thừa Huyền biết được giam cầm dưới vườn hoa hồng này không phải là xương cốt của cô, xương cốt bị không biết hắn có dùng phương pháp ác độc hơn để tra tấn cô hay không?

Hôm nay bận rộn cả ngày, thân thể có chút mệt mỏi, rã rời.

Lê Vân Ca đầy cửa phòng kho, chỉ muốn nằm trên giường, ngủ một giấc thật ngon.

"Cô đã đi đâu?"

Trong bỏng tối, giọng nói lạnh tanh của Mộ Thừa Huyền đột ngột vang lên.

"A!"

Lê Văn Ca giật mình kêu lên, vỗ nhẹ vào ngực mình, thờ dài.

Người đàn ông nào cũng có chung một bệnh sao? Đều thích đứng trong bóng tối dọa người khác.

Cô vừa bị người đàn ông đeo mặt nạ dọa cho hồn bay phách tân, còn

chưa kịp hoàn hồn đâu!

"Mộ tiên sinh, đêm hôm khuya khoắt như vậy, tốt xấu gi anh cũng phải bật đèn chủ, nếu không sẽ hù chết người đó!"

Trong phòng đã có một chùm tia sáng.

Thân hình cao lớn của Mộ Thừa Huyền đừng sừng sững bên cạnh giường, giống như là một ngọn núi bằng, lạnh lùng nhìn cô.

Lê Văn Ca ngua quen đường cũ dùng cây nến nhóm lửa, trong phòng tối om lại có thêm nhiều ảnh sảng.

"Vừa hay có sếp ở đây, có thể thinh cầu một chuyện được không, mở điện thông nước cho cái nhà kho này, đầu năm này không có điện nước thật sự không có cách nào để sống được."

Cô bận tới bận lui, dọn dẹp lại căn phòng, cố gắng khiến cho chính minh có vẻ nhẹ nhàng, thoải mái để che giấu sự chột dạ.

Đêm đã khuya, cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn có ảnh nền làm bạn, bầu không khí vô cùng mờ ám.

"Sao, có đuổi kịp vợ chưa cười của anh không?"

Sau khi Lê Văn Ca sửa soạn xong giường chiếu, dưới ảnh nến màu quả quýt lắc lư qua lại, hỏi hắn.

"Cô ta không phải là vợ sắp cưới của tôi."

Giọng nói của Mộ Thừa Huyền vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ khảàn hơn một chút.

"Đó là... em gái của người anh yêu?"


Lê Văn Ca nhíu mày, cảm xúc có chút hỗn độn: "Nghe nói hai người kia giống nhau như đúc, nếu như anh muốn tìm thể thân, giáo viên Cổ khẳng định phủ hợp hơn tôi."

"Ghen rồi sao?"

Đôi môi mỏng của Mộ Thừa Huyền đột nhiên nở nụ cười.

"Mới... không có đâu!"

Lê Văn Ca cúi đầu, né tránh ánh mắt vô cùng nóng bỏng của hắn.

Mộ Thừa Huyền từng bước, từng bước đi tới gần cô, cô lại lui ra sau từng bước một, cho đến khi gót chân đụng phải mép giường.

Không có chỗ nào để lui nữa.

"Lúc nãy má Lâm nói cô có việc gấp đi ra ngoài rồi... Trái lại tôi muốn nghe thử xem là chuyện gấp gi có thể khiến cô đi vào giữa đêm khuya khoắc như vậy?"

Cánh tay mạnh mẽ của Mộ Thủa Huyền ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của

CÔ.

Cử như vậy mà kéo vào lòng của minh.

Thân thể hai người dính sát nhau.

"Đừng như vậy..."

Lê Vãn Ca cảm thấy mình sắp không thể thở được.

Hắn củi đầu xuống, sóng mũi cao lướt qua gương mặt trắng nõn của cô, cuối cùng dừng ngay môi cô.

Vẻ mặt liền lạnh hơn.

"Chỗ này có mùi của người đàn ông khác."

Cảnh tay hắn đang ôm eo cô lại siết chặt thêm, biến thành trừng phạt: "Miệng đã bị người khác chạm qua, vậy những chỗ khác thì sao?"

"Không có, anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ... đi lòng vòng ở gần đây thôi."

Tim Lê Văn Ca đập rất nhanh, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, muốn nói dối cho qua.

Nhưng Mộ Thừa Huyền không phải người dễ lừa gạt.

Hắn gian ác khẽ cắn vành tai cô, phả hơi thở nóng hồi ra: "Không tin, tôi muốn đích thân kiểm tra."




Bình Luận (0)
Comment