Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 57



"Cục cưng, con thành thật khai đi, con lại có chủ ý quỷ quái gì?"

Lê Vân Ca yểu ớt nằm ở trên giường bệnh, không còn chút sức lực nào

Nếu Tiểu Bao thật sự muốn gây chuyện, có lẽ cô cũng không ngăn

được. "Mẹ ơi, mẹ đừng quản chuyện này, chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt

là được..."

Vừa nói xong, cậu bé nhạy bén nghe được ngoài hành lang có giọng nói, nhanh chóng trượt từ trên ghế xuống: "Chắc là daddy đến đây, Tiêu Bao phải đi trước, không thể để daddy t hiện ra Tiểu Bao được!"

Sau đó, cậu bé kiễng chân đi mở cửa, trong phút chốc đã không thấy tăm hơi..

"Ơ, Tiểu Bao, con.."

Lê Văn Ca cố gắng ngồi dậy, đuổi theo cậu bé.

Một đứa bé năm tuổi, cả ngày trời chạy loạn ở khắp nơi, cô thực sự lo lắng cậu bé sẽ bị bọn buôn người bắt đi.

Còn chưa kịp xuống giường, Mộ Thừa Huyền và Lương Ngọc Nghi được y tá dẫn tới, mở cửa bước vào.

"A, tôi biết ngay người phụ nữ ác độc này sống rất dai mà, mất nhiều

máu như vậy mà còn có thể xuống giường như không có việc gì, chắc

là chả có chuyện gì lớn đâu."


Lương Ngọc Nghi trừng mắt nhìn Lê Văn Ca một cái, cười lạnh nói với y tá.

"Lê tiểu thư, cô mau nằm lại đi, hiện tại thân thể cô quá yếu, không thể

di lung tung"

Y tá vội vàng chạy tới diu Lê Văn Ca.

"Tôi... CÔ để tôi ra ngoài!"

Lê Vân Ca nhìn ra ngoài cửa với vẻ mặt lo lắng.

Tiểu Bao chạy rồi, nếu như cô không đuổi theo, lỡ như xảy ra chuyện gì không may thì phải làm sao bây giờ.

"Cô muốn đi đâu?"

Giọng nói của Mộ Thừa Huyền lạnh như bằng, lạnh lùng chất vấn: "Cỏ tật giật mình, muốn chạy trốn sao?"

Lê Vân Ca mệt chết đi được, lười cũng tranh cãi với hắn.

"Nếu anh là một người ba tốt, xin hãy quan tâm đến Tiểu Bao nhiều một chút. Một đứa bé năm tuổi một minh chạy đến bệnh viện. Nếu bị kẻ buôn người bắt cóc thì sao?"

Cô nói với hắn.

"Tiểu Bao tới đây?"

Mộ Thừa Huyền cau mày, lo lắng một lát, hắn lại khôi phục bộ dạng lạnh lùng.

"Con của tôi, ngay cả một chút bản lĩnh cũng không có, không xứng đáng trở thành con tôi."

Hắn ngạo mạn nói.

Nhớ lại những "sự tich huy hoàng" của Mộ Tiểu Bao trước đây, Mộ Thừa Huyền không lo lắng rằng cậu bé bị đám buôn người bắt cóc, mà chỉ lo lắng cho đám buôn người rơi vào tay cậu bé.

Hơn nữa, cả Bắc Thành, nguời dám động đến con trai của Mộ Thừa

Huyền hắn vẫn chưa được sinh ra.

"Đừng dùng đửa cháu bảo bối của tôi làm là chắn. Tôi vừa nói chuyện với nhà trẻ qua điện thoại. Đứa cháu nội của tôi vẫn còn ở đó."

Lương Ngọc Nghi không tin Tiểu Bao chạy đến bệnh viện, chỉ cho là Lê Vãn Ca muốn lấy cớ thoát thân. "Cảnh cáo cô, không cho phép cô rời đi nửa bước. Mạn Mạn của chúng

tôi có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào, cô cần phải truyền máu cho

con bẻ vào mọi lúc!"

Lúc này, cách giường bệnh của Lê Văn Ca một mét mới nghe đến tiếng kêu hoảng sợ của Cố Mạn Mạn..

"Đừng, đừng lại đây... đừng làm hại tôi!"

Lương Ngọc Nghi nhanh chóng chạy tới, nắm lấy tay Cố Mạn Mạn: "Mạn Mạn, con tinh rồi à, đừng sợ, mẹ nuôi ở đây, không ai dám bắt nạt Con cả."

"Mẹ nuôi, con.. con sợ, những người đó bắt nạt con, con không muốn sống nữa, mọi người đừng cứu con nữa, để con chết đi!"


Cố Mạn Mạn hét lên một cách điên cuồng, rút ống truyền dịch ra khỏi người, lao về phía cửa sổ.

"Mạn Mạn, bình tĩnh một chút."

Mộ Thừa Xuyên đi qua, ôm ngang người cô lên rồi nhẹ nhàng đặt cô trở lại trên giường bệnh: "Mọi chuyện đã qua rồi, không ai có thể ức hiếp em nữa."

"Thừa Huyền..."

Cố Mạn Mạn rụt rè nhìn Mộ Thửa Huyền với đôi mắt ngấn nước, hoảng sợ, sau đó ôm chặt lấy cổ hắn, khóc nức nở.

Lê Vân Ca lạnh lùng nhìn cảnh này, không nói gi, chỉ cười lạnh.

Hóa ra Mộ Thừa Huyền cũng sẽ có một mặt dịu dàng như vậy, chỉ là... không đối với cô mà thôi!

"Người phụ nữ ác độc, biểu cảm của cô như vậy là có ý gi? Cô không phục sao, còn dảm cười... Quả thật là động vật máu lạnh vô tình, nhìn thôi đã khiến cho tôi khó chịu!"

Lương Ngọc Nghi càng nhìn Cô Mạn Mạn, càng cảm thấy đáng

thương.

Càng nhìn Lê Văn Ca, càng cảm thấy khó chịu,

Trong lúc tức giận nhất thời, ngay cả hình tượng cũng không cần, đẩy Lê Văn Ca một cái thật mạnh, sau đó còn giơ lên.

Lần này, Lê Văn Ca không để bà thành công.

Cô kịp thời nắm lấy cổ tay Lương Ngọc Nghi, rồi hung hãng ném xuống.

Lương Ngọc Nghi bị đẩy ra xa, trọng tâm không ổn định suýt chút nữa ngā xuống.

"Co... Co..."

Bà không ngờ rằng Lê Văn Ca sẽ phản kháng.

"Mộ phu nhân, các người bị mù, không có nghĩa là mắt tôi cũng mù. Giáo viên Cố diễn hay như vậy, tôi đề nghị cô đi tham gia giải Oscar."

Cô lạnh lùng nói một cách mia mai.

"Cái gì, Lê tiểu thu... cô, sao cô có thể nói những lời như vậy?"

Cố Mạn Mạn điểm đạm đáng yêu nằm trong vòng tay của Mộ Thừa Huyền, khóc lóc thảm thiết: "Tôi và cô không có ân oản gì với nhau, tại sao cô lại tìm người hãm hại tôi, dùng cách ghê tởm như vậy để làm bản thân thể tôi, nếu cô cảm thấy sự tồn tại của tôi sẽ cản trở cô và Thừa Huyền, cô có thể nói thẳng với tôi, tôi nguyện ý từ bỏ, tôi..."

"Được, vậy cô từ bỏ đi. Tôi và Mộ tiên sinh là thật lòng yêu nhau. Không Có cô ở giữa, anh ấy đã cưới tôi từ lâu rồi."

"Tôi..."

"Sao, không muốn từ bỏ sao?"

Trong chốc lát, Cổ Mạn Mạn không nói nên lời, không ngờ người phụ nữ này sẽ không cư xử theo lẽ thường. Lê Vân Ca cười lạnh, vẻ mặt khinh thường, hung hãng nói: "Nếu không

muốn rút lui, vậy cạnh tranh công bằng đi, không cần chơi ám chiêu

như vậy. Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ à!"

"Đủ rồi!"


Mộ Thừa Huyền giận dữ hét lên với Lê Văn Ca.

Hắn kéo cánh tay mà Cố Mạn Mạn đang quấn trên cổ mình ra, đi về

phía Lê Văn Ca với vẻ mặt u ám, bàn tay nắm lấy vai cô: "Cô thực sự nghĩ rằng cô rất quan trọng với tôi sao?"

Thân thể Lê Vãn Ca vốn đã yếu ớt, hắn lại mạnh tay như vậy, đôi lông mày mỏng khó chịu cau lại.

"Tôi đương nhiên không quan trọng đối với anh, nếu không tôi sẽ không trở thành ngân hàng máu di động. Điểm ấy tôi còn có thể tự mình hiều lấy."

"Cô đã có thể tự mình hiểu lấy, thì thu liễm lại cho tôi. Mặc là đối với mẹ hay là Mạn Mạn, đều phải tôn trọng một chút, Chỉ cần muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể giao cô cho cảnh sát. Cô đã làm những chuyện vi phạm pháp luật như này, ngồi tù mục xương còn chưa đủ đầu."

Hắn lạnh lùng cảnh cáo, ảnh mắt không có chút dịu dàng nào.

"Thật không... Vậy tôi đây có phải nên cảm tạ Mộ tổng đã nhân từ không?"

Mặc dủ Lê Vãn Ca cười, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

Mặc dù đã biết hắn tàn nhẫn, vô tình từ rất lâu trước đây, nhưng bây giờ lại tái hiện lại một lần nữa, cô vẫn là đau lòng!

"Nếu phải giao tôi cho cảnh sát, anh hãy giao luôn cả Cố Mạn Mạn yêu quý của anh ra đi. Ngày đó tôi lên núi tim thần y, cũng gặp phải chuyện như thế này, hình như vô tình... nghe được tên biến thái kia nói là Cố Mạn Mạn sai khiến thi phải? "

Nghĩ lại, thật sự rất buồn cười.

Cùng là một chuyện, nhưng thái độ của Mộ Thừa Huyền hoàn toàn khác nhau.

Quả nhiên là mệnh cô tiện như cỏ dại nên không đáng để hắn đau lòng

thì phải?

"Lê tiểu thư, cô... cô đừng quá đáng, hại tôi chưa đủ, còn muốn vu cáo tôi. Xem ra tôi chỉ có thể chứng minh sự trong sạch của mình bằng cái chết mà thôi!"

Cố Mạn Mạn vẫn không biết là lương tâm cắn rứt là gì, liền hét lên đòi sống đòi chết.

Trong lúc giãy giụa, vết thương ở cổ tay bị nứt ra, cả người cô ta lại ngã

xuống.

"Không ổn, tình hình của Cố tiểu thư rất không khả quan cho lắm, e rằng còn cần phải truyền máu gấp!".

Sau khi kiểm tra, y tá lo lắng nói.




Bình Luận (0)
Comment