Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 69



Lê Văn Ca ôm đầu của mình, theo vách tưởng trượt xuống, bất lực

giống như một đứa trẻ.

Mặc dù cô đã nhớ không nổi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng nhìn mớ hỗn độn trong phòng, cô biết mình hẳn là đã phát bệnh.

Lúc Lâm Mạc Bắc cứu cô từ bệnh viện tâm thần ra ngoài, thực ra cô cũng được xem như là một nửa người bệnh tâm thần.

Ở cùng một đám người có hành vi không bình thường trong một căn phòng nhỏ hẹp trong một khoảng thời gian dài, bản thân cô cũng đã mắc chúng bệnh hưng cảm (*) nghiêm trọng.

(*) HEE: Mania hay còn gọi là bệnh Hưng cảm, là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kinh, khuẩy động và hoặc đầy năng lượng. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. Hưng cảm là một triệu chứng để chẩn đoản một số bệnh tâm thần. Mania là từ có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp "Havia" (mania), nghĩa là "điên cuồng, điên rồ" xuất phát từ động từ "paivopa" (mainomai), nghĩa là "nổi giận, thịnh nộ, giận dữ.

Bệnh hưng cảm nhẹ thì sẽ la hét, ném đồ vật hoặc là đánh người, nếu bệnh nặng thi... sẽ giết người!

Mấy năm nay, mỗi ngày Lâm Mạc Bắc đều làm tâm lý trị liệu cho cô, điều chế thuốc cho cô, dùng tinh yêu và sự dịu dàng của minh để đổi xử với cô như một người bình thường.

Đã rất lâu cô đều không có phát bệnh.

Lâm Mạc Bắc nói, cô sắp khỏi bệnh rồi, thậm chí có thể dùng uống thuốc.

Có cũng cho rằng, bản thân cô cũng đã khỏi bệnh.

Cho đến khi, cô vừa nghe thấy được hết thảy, bệnh viện tâm thần bị cháy không phải là ngoài ý muốn mà là do người làm.

Là hai mẹ con ác độc này, vi muốn giết chết cô mà cố tình làm như vậy.


Cô thật hận, trong đầu như có một dây thần kinh bị đút gãy, hành vi kế tiếp đã không nằm trong sự khống chế của cô.

Bản thân mình như vậy làm sao còn dám đến gần Tiểu Bao?

"Mami, mẹ đừng sợ, Tiểu Bao luôn ở chỗ này!"

Mộ Tiểu Bao chạy đến trước mặt của Lê Văn Ca, hai cánh tay nhỏ ôm lấy đầu của cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, trấn an cô giống một người trường thành.

"Tiểu Bao, cháu mau tới đây, nghe lời bà nội, cô ấy là người điên, cô ấy..."

Lương Ngọc Nghi nôn nóng hét lên, sợ Lê Vãn Ca lại phát điên, làm cháu trai bảo bối của bà bị thương.

Mộ Thừa Huyền gio tay, dùng ảnh mắt lạnh nhạt ngăn cản tiếng hét của mẹ hắn.

Thân hình cao lớn đi từng bước tới trước mặt người phụ nữ, trông giống một ngọn núi cao sừng sững.

"Đứng lên."

m thanh lạnh lẽo, không nặng không nhẹ của hắn hạ xuống: "Biết là cô đã dầm mưa cả đêm, tâm trạng không ổn định, chuyện vừa rồi tôi sẽ không truy cứu."

Lê Vân Ca hơi lộ ra cảm xúc, từ từ ngẩng đầu lên khỏi đầu gối.

Cơ thể to lớn của người đàn ông tạo thành một cải bóng trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn như một thiên thần, giật khỏe miệng mang theo vẻ giễu cợt nói: "Cảm ơn anh đã không truy cửu."

Ha ha, thật là một người đàn ông khoan dung, nhân tù!!

Nhưng vì sao hắn nhãn từ, khoan dung như thế mà lại giết chết vợ của

minh chứ? "Daddy, bà nội, cô giáo Cố... Các người không được bắt nạt mami nữa,

các người đều thiếu mami một câu xin lỗi."

Mộ Tiểu Bao đột nhiên lớn tiếng nói.

"Tiểu Bao, cháu chỉ là một đứa trẻ nên sẽ không hiểu, người phụ nữ này chính là kẻ điên, là ma quỷ, không chi tim người hại cô giáo Cố của cháu suýt chết, lúc nãy còn nỗi điên muốn giết bà nội và ba của cháu, loại người này thì nói xin lỗi cái gi!"

Lương Ngọc Nghi nói mà lòng còn sợ hãi.

"Không đúng, các người đều vu khổng mami, mami không hề tim ai để hại cô giáo Cổ, con có chứng cử chứng minh mami là người bị hại."

Cậu bé tức giận, nghiêm trang nói.

"Bảo bối ngoan, cháu đừng nói bậy, đến đây với bà nội, bà nội đưa cháu đi nhà trẻ."

Lương Ngọc Nghi căn bản không xem trọng lời nói của Mộ Tiểu Bao.

"Con có chứng cứ gì?"

Mộ Thừa Huyền nghiêm túc hỏi.

Con trai của hắn, hắn hiểu rõ nhất, chi cần cậu bé nói, tuyệt đối không phải lời nói nhảm như những đứa bé ba tuổi.

"Chứng cử năm trong điện thoại của mọi người, chỉ cần các người mở

tin nhắn ra xem thi sẽ biết."


Hai tay Mộ Tiều Bao cấm vào túi, giương cảm lên, đắc ý nói.

"Trong điện thoại?"

Mộ Thừa Huyền nhíu mày, hơi nghi ngờ mà mở tin nhắn điện thoại ra, trong nhảy mất bị nội dung trong đó làm cho kinh ngạc.

"Chuyện này... Sao có thể?"

Lương Ngọc Nghi cảm thấy kỳ quái, cũng lấy điện thoại ra xem.

Vừa thấy liền trực tiếp kêu lên: "Muốn chết, ai đã lấy điện thoại của tôi gửi loại tin nhắn này..."

Bà xông tới chỗ Lê Văn Ca, đưa nội dung tin nhắn trước mắt người phụ nữ rồi chửi: "Nhất định là cô đã lấy trộm điện thoại của tôi rồi gửi đi. Cô muốn làm gì, đồ đàn bà độc ác!"

Lê Văn Ca liền nhìn xem, điều khiến cô ngạc nhiên là cô thấy tin nhắn này giống hệt với tin nhắn trong điện thoại di động của cô.

"Anh Cường, anh dẫn mấy anh em đến Minh Nguyệt Cư, có một người phụ nữ tên là Cổ Mạn Mạn, "chăm sóc" cho cô ta tốt một chút!"

Nếu đoán không sai, tin nhắn này cũng nằm trong tin nhắn đã gửi trên điện thoại của Mộ Thừa Huyền.

Mọi người đều chết lặng...

"Rất đơn giản, miễn là mạng internet của các người nằm trong cùng một mạng không dây, con sử dụng một chương trinh Trojan Horse (*) nhỏ để điều khiển máy chủ, đoạn tin nhắn như thế, con có thể gửi một trăm tin hoặc một nghìn tin, vi vậy điều này không thể chúng minh rằng những kẻ lưu manh đó là mẹ kêu đến để làm hại cô giáo Cố."

(*)Trojan horse: hay còn gọi là Ngựa Troia, là một loại phần mềm ác tinh. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus. Một trong những thứ giãng bẫy của Ngựa Troia là nỏ tự nhận là giúp cho máy của thân chủ

chống lại các virus nhưng thay vì làm vậy nó quay ra đưa virus vào máy. Trong thực tế, nhiều Trojan horse chứa đựng các phần mềm gián điệp nhằm cho phép máy tính thân chủ bị điều khiển từ xa qua hệ thống mạng.

Mộ Tiểu Bao giài thích một cách logic và nói rất nhiều thuật ngữ chuyên môn mà mọi người nghe không hiểu.

Năng lực điều khiển đó, căn bản không phải là điều mà một đứa trẻ năm tuổi có thể làm được.

"Tiểu Bao, con..."

Lê Văn Ca nuốt nước miếng, nghiêm túc hỏi: "Có phải con bị linh hồn người khác xuyên qua hay không, linh hồn người đó xuyên qua con là thiên tài |T (*) đúng hay không?"

(*) IT: Information Technology nghĩa là Công nghệ thông tin.

Mộ Tiểu Bao ôm mặt không nói nên lời, "Mami, mẹ it đọc tiểu thuyết bỏng ngô lại đi. Con là thiên tài, nhưng con không bị linh hồn người khác xuyên qua. Đây là chỉ số IQ."

Nói xong, cậu bé vuốt tóc minh ra vẻ đẹp trai.

"Ngay cả khi tin nhắn này có thể được gửi qua chương trình Trojan Horse, nó cũng không thể chứng minh rằng chuyện này không liên quan gì đến cô ấy. Dù sao bọn lưu manh đó đã đích thân xác nhận và chỉ ra là cô ấy."

So với sự ngạc nhiên của Lê Văn Ca, thì Mộ Thừa Huyền lại tỏ ra rất bình tĩnh

Giọng điệu khi nói chuyện với Mộ Tiểu Bao dường như đã coi Mộ Tiểu Bao là một người trưởng thành, là kiểu người có chỉ số IQ siêu phàm.

Con trai của hắn lúc còn rất nhỏ, đã thể hiện tài năng của minh.

Những chuyện đó, hắn đã thấy nhiều lần từ rất lâu rồi

"Tiểu Bao đã phát hiện ra chương trình Trojan Horse này được cấy vào trước khi cô giáo Cổ xảy ra chuyện. Rõ ràng là có ai đó cố ý hãm hại..."

"Đang êm đẹp, ai sẽ hãm hại cô ấy?"


Lương Ngọc Nghi tức giận nói.

Tuy rằng lời của cháu nội bà nói, bà nghe không hiểu, nhưng không thể không thừa nhận vẫn là có vài phần đạo lý.

Hay là người phụ nữ ác độc này, thật sự bị người khác hãm hại?

"Tối hôm qua Tiểu Bao phá giải trình tự này một đêm, cuối cùng tìm được nơi phát ra chương trình Trojan Horse này, mọi người đoán xem là ở đâu?"

Mộ Tiểu Bao cười gian xào lộ ra vẻ mặt thần bí.

"Đừng úp úp mở mở nữa, nơi phát ra là chỗ nào?"

Mộ Thừa Huyền thúc giục nói.

Hắn cũng hy vọng có thể điều tra ra manh mối sự thật.

"Nơi phát ra. Vừa lúc là trên máy tính ở trong phòng của cô giáo Cổ."

"Làm sao có thể như vậy, Tiểu Bao, con đừng nói bậy... Con nói cái chương trình gì đó, nhất định là nói dối!"

Lương Ngọc Nghi hien nhiên sẽ không tin tưởng,

Mộ Thừa Huyền không nói gì, lâm vào trầm tư.

Toàn bộ quá trình còn lại, Lê Vân Ca đã bị sốc bởi chỉ số IQ siêu cao

của con trai minh.

"Có phải sự thật hay không, hiện tại chủng ta đi đến phòng co giáo Cố

kiểm tra một chút liền sẽ rõ."

Mộ Tiểu Bao đề nghị nói.

Mộ Thừa Huyền trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Được."

Bọn họ hướng về phòng của Cố Mạn Mạn đi đến, Lê Văn Ca vẫn đứng tại chỗ, không có theo sau.

"Cô cũng đi đi."

Mộ Thừa Huyền phát hiện có không đi theo, nhiu mày không vui ra lệnh nói.

Người phụ nữ này đang làm cái gì vậy, sự trong sạch của mình mà cũng không quan tâm đến một chút nào sao?




Bình Luận (0)
Comment