Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 89



Kiều Tu Nam bắt chéo chân, sang chảnh dựa vào ghế, không tập trung nhìn người mẫu trên đài T, cảm thấy nhàm chán đến cực điểm,

Lúc trước, hắn cũng là hạng ngưởi thich ngắm gái đẹp, cũng được xem như công tử đào hoa nổi tiếng ở Thành Bắc,

Sau khi gặp được Lê Vân Ca, hắn liền miễn dịch đối với loại sinh vật "gái đẹp" này, không đúng... phải là miễn dịch với loại sinh vật "cái".

Trong mắt, ngoại trừ người phụ nữ bên cạnh không hiểu phong tinh này

ra thi không thể chấp nhận được người khác nữa.

Tiếp tục như vậy thật đáng sợ.

"Mỹ nữ, cô theo tôi ra ngoài một lát, chúng ta cần nói chuyện."

Ngôn tay của Kiều Tư Nam gõ thành ghế của Lê Vãn Ca, thái độ cường ngạnh, nói.

"Tôi còn đang xem, có chuyện gì để nói?"

Lê Văn Ca lưu luyến không nỡ, dời ảnh mất từr đài T qua, không hiểu Kiểu Tư Nam muốn làm gì.

"Chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, không nói không được."


Sau khi Kiều Tư Nam nói xong, dứt khoát kéo tay Lê Văn Ca, cứ như vậy, đứng dậy rời đi trước mặt bao nhiêu người.

"A, Kiều Tư Nam, anh đừng như vậy, rất nhiều người đang nhìn..."

Lê Văn Ca hoàn toàn không ngờ tới người đàn ông này lại trực tiếp như vậy, cô vội vàng dùng tay che mặt.

Cho dù là như vậy, cũng không ngăn cản được vô số ống kính đang xem kịch vui.

Đặc biệt là Tôn Hiều Hiểu, trực tiếp chụp cảnh bọn họ lôi lôi kéo kéo rồi

gửi cho Mộ Thừa Huyền.

Lê Vân Ca bị Kiều Tư Nam kéo thẳng đến hậu trường show thời trang, chỗ đó có mấy người mẫu đang đợi ra biểu diễn, đều đã bị người đàn ông này bá đạo đuổi ra ngoài.

"Kiều Tư Nam, rốt cuộc có chuyện gì, liên quan đến mạng của ai?"

Lê Văn Ca có dự cảm xấu, cau mày hỏi.

Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Kiều Tư Nam, hắn là một người rất thông minh, sảng suốt, sẽ không vô duyên vô cớ mất lý trị như vậy.

"Toia!"

Kiểu Tu Nam vỗ ngực mình, tội nghiệp nói: "Nếu như tôi không gặp lại cô, tôi sẽ chết, cô nói xem... đây có phải là liên quan đến mạng người hay không?"

Lê Văn Ca nhịn không được, trợn trắng mắt.

"Đừng đùa, kiểu thổ lộ này anh học ở chỗ nào, quả cổ lỗ si rồi, không giống phong cách của Kiều nhị thiếu gia anh..."

Cô vòng qua hắn, đi đến của, chuẩn bị rời khỏi: "Tôi phải đi đây, đây là hoạt động công khai, chúng ta rời khỏi trước mặt nhiều người như vậy, truyền ra ngoài rất không dễ nghe."

"Tôi không có đùa!"

Kiều Tư Nam chắn trước Lê Văn Ca, một tay đè cửa lại, nhanh chóng khóa lại.

Dùng tôi mắt sáng rực nhin Lê Văn Ca, vừa thâm tình, vùa chu miệng, nói: "Mấy ngày gần đây, tôi rất nhất cô, nếu không thi cô cho rằng tôi sẽ đến chỗ nhằm chán này để làm gi? Đến xem show, ngoại trừ phụ nữ thì toàn là gay."

Lê Văn Ca có chút dở khóc dở cười.

Thằng nhóc này, sao giống như một đứa bé. Giống như muốn đồ chơi nhưng không có, liền khóc lóc om sòm.

"Anh nhớ tôi, thì có liên quan gì đến tôi, hiện tại tôi đã là người phụ nữ của Mộ Thừa Huyền, tôi đã ăn nằm cùng với anh ấy, anh cứ dây dua như vậy, chỉ làm khó tôi mà thôi, cũng khiến mâu thuẫn giữa Kiều thị và Mộ thị càng thêm sau, tội gì chứ?"

Cô giống như đang trấn an một đứa trẻ, sờ đầu hắn, nói: "Nghe lời, mở cửa ra, dài hơn hai phút sẽ không dễ giải thích đâu."

Lê Vãn Ca biết Kiều Tư Nam không phải người xấu.


Đặc biệt là lần trước, cô bị Mộ Thừa Huyền bắt phải truyền máu cho Cố Mạn Mạn, nếu hắn không kịp thời xuất hiện, chắc rằng cô đã chết từ lâu rồi.

Ở trong mắt cô, hắn chính là ân nhân của cô.

Cũng vi là ân nhân, thi càng không muốn dây dưa với hắn.

"Hừ, cô đã ăn nằm cùng với Mộ Thừa Huyền thì thế nào, cô lại không yêu anh ấy, anh ấy cũng không yêu cô, chẳng qua chỉ là tự đẩy minh vào hổ lửa thôi, đây mới gọi là cái cô "muốn" chứ gi?"

Kiều Tu Nam đút tay vào túi, gương mặt anh tuấn, nở nụ cười khinh miệt.

"Sao anh biết tôi không yêu anh ấy, sao anh dám khẳng định, anh ấy sẽ không cưới tôi?"

"Có người phụ nữ nào lại yêu kẻ thù của minh chứ, cô cùng giường chung gối với anh ấy, chẳng qua chỉ là muốn báo thù anh ấy thôi, có đúng không?"

Đôi mắt Kiều Tư Nam đột nhiên trở nên sắc bén, bên trong có rất nhiều lời.. phức tạp.

Trái tim Lê Văn Ca "Thình thịch!" một tiếng, sắc mặt cũng trở nên tải

nhợt.

Vi sao Kiều Tư Nam nói những lời này, chẳng lẽ... hắn đã biết cải gì

rồi?

"Tôi..."

Cô muốn phản bác lại, nhưng lại không có năng lực phản bác.

Ở trước mặt người khác, cô có thể ngụy trang thành bộ dáng rất Mộ Thừa Huyền.

Những trước mặt Kiều Tư Nam, cô lại không có chỗ che thân.

Đôi mắt đó, khi nhìn cô, giống như có thể thấy được quá khứ của cô, thấy được tất cả cảnh tượng bi thảm mà cô đã trải qua...

"Cô muốn trả thù Mộ Thừa Huyền, thì đừng nên đẩy tôi ra, đường đường là tập đoàn Mộ thị, không phải chi dựa vào một người phụ nữ ốm yếu như cô là có thể đẩy ngã, nếu thông minh thì nên dựa vào ngọn núi lớn này là tôi..."

Sau khi Kiều Tư Nam nói đến đây, kéo cô vào lòng minh, giống như là đùa nhưng thật ra lại rất chân thành: "Tôi có thể giúp cô đánh bại anh ấy bằng bất cứ giá nào, 8% cổ phần Mộ thị, chỉ là mỏn khai vị, chỉ cần cô đồng ý... Tương lai toàn bộ Mộ thị cũng là của cô, đầy anh ấy xuống địa ngục cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Lưng Lê Văn Ca dán vào lồng ngực nở nang của hắn, giống như có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.

Giờ khác này cô đã động lòng rồi.

"Anh sẽ thực sự giúp tôi đánh bại anh ấy bằng bất cử giả nào?"

"Nếu không, cô cho rằng vi sao bây giờ cô có thể trở thành nghệ sĩ duy


nhất ký hợp đồng với MUYUN Times, Cô biết thân phận người phát ngôn của tập đoàn Mộ thị, quan trọng như thế nào đối với Mộ thị không, nó là vũ khí tốt nhất của cô."

"Tôi biết, tất cả đều do anh sắp xếp, buổi tối từ thiện kia được tổ chức, chính là vì dẫn Mộ Thừa Huyền vào cuộc, đúng không?"

"Chinh xác mà nói, tổ chức vì cô, chỉ là tôi không ngờ tới, Mộ Thừa Huyền vi cô mà mất không chế như vậy."

Ánh mắt Kiều Tư Nam nhin một chỗ xa xăm, ý vị thâm trường nói: "Tham tinh đến muộn tiện như bụi cỏ, kết cục của anh ấy sẽ thảm, đều là đáng đời!"

"Anh... Anh có phải biết cái gì rồi không?"

Lê Vân Ca cảm thấy người đàn ông này quả kỳ lạ.

"Tôi nói rồi, tôi yêu cô vượt qua sức tưởng tượng của cô, quen biết cô từ sớm rồi."

Han dán bên tai cô, sâu kin nói.

"Rầm!" một tiếng, cửa bị người bên ngoài đá bay.

"Lê tiểu thư, thì ra cô thật sự trốn ở chỗ này gặp mặt riêng, cô khiến lão đại của chúng tôi quả thất vọng rồi."

Người đạp cửa chính là trợ lý của Mộ Thừa Huyền, Giang Hải.

"Giang Hải, anh nghe tôi giải thích đi, chuyện không giống như anh nghĩ

đâu, tôi và Kiều nhị gia..."

Lê Văn Ca còn chưa nói xong, liền nhìn thấy bóng người cao lớn của Mộ Thừa Huyền đi đến.

Không khí trong phòng lập tức hạ xuống đến mức đóng băng, khiến Lê Vãn Ca rùng mình một cái.

Cô nhanh chóng thoát khỏi cái ôm ấp của Kiều Tu Nam, chạy đến trước mặt Mộ Thừa Huyền, giữ chặt tay hắn: "Mộ Thừa Huyền, tin tưởng tôi, tôi..."

Mộ Thừa Huyền lạnh lùng hất tay cô ra, gương mặt lạnh lùng, không có bất cứ biểu cảm nào, gần từng chữ một: "Đi theo tôi, khiến cô chịu tủi thân như vậy thì từ nay về sau đừng đến tim tôi nữa."




Bình Luận (0)
Comment