Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1070

CHƯƠNG 1070

“Được, ba nhất định sẽ bắt được cô ta.” Đường Hạo Tuấn đi tới, ngồi xổm xuống, đau lòng sờ sờ tóc cậu nhóc: “Hải Dương bị thương thế nào?

Anh quay lại nhìn dì Vương.

Dì Vương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi đáp: “Hải Dương không có vấn đề gì lớn, thời gian tới chỉ có thể nằm, nghỉ ngơi điều dưỡng.”

“Ừm.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, biểu thị đã biết, trong lòng cũng yên tâm một chút.

Anh đứng dậy dặn dò: “Lập tức đi điều tra tất cả camera giám sát gần biệt thự, tra con đường Lâm Giai Nhi đã rời đi, phải bắt được cô ta, còn Mạnh Ngọc nữa, phái người đưa cậu ta tới đây.”

“Rõ.” Trình Hiệp gật đầu, sau đó nghĩ tới gì đó, hỏi: “Có nên nói với cô chủ chuyện này không?”

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn khẽ động, cuối cùng lắc đầu: “Tạm thời không cần, bây giờ cô ấy đang thi đấu, nếu cô ấy biết sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy, tôi sẽ nói cho cô ấy biết sau. Hải Dương, con nghĩ sao?”

Anh nhìn về phía cậu nhóc.

Cậu nhóc gật gật đầu: “Cứ làm như ba nói đi, cuộc thi này có trợ giúp rất lớn đối với sự nghiệp của mẹ, con cũng không muốn mẹ vì bọn con mà bỏ qua cuộc thi này.”

Cậu hiểu mẹ.

Nếu như mẹ biết cậu và Dĩnh Nhi xảy ra chuyện như vậy, nhất định sẽ bỏ qua cuộc thi này chạy về.

Đường Hạo Tuấn vuốt vuốt đầu Tống Hải Dương nói: “Đi thôi.”

“Vâng.” Trình Hiệp lên tiiếng, xoay người rời đi.

“Ba, có phải là con rất vô dụng không?” Đột nhiên, tâm trạng Tống Hải Dương trầm xuống hỏi.

Đường Hạo Tuấn nhìn cậu bé: “Sao lại nói vậy?”

“Trước kia con đã hứa với mẹ, sẽ bảo vệ Dĩnh Nhi thật tốt, nhưng mà con không làm được.” Hốc mắt Tống Hải Dương đỏ lên, nức nở nói.

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn ôn nhu nói: “Không, con đã làm được rồi, cũng đã làm rất tốt, con đã rất nỗ lực bảo vệ Dĩnh Nhi không phải sao, chỉ là vì điều kiện cơ thể, cho nên mới không thể nào bảo vệ hoàn hảo được, nhưng mà con đã rất tuyệt rồi.”

“Thật vậy sao?” Tống Hải Dương nước mắt đầm đìa nhìn anh.

“Thật.”

Không chỉ Đường Hạo Tuấn gật đầu, dì Vương cũng gật đầu: “Đương nhiên là thật, Hải Dương rất lợi hại.”

Cuối cùng Tống Hải Dương cũng nín khóc mỉm cười: “Nhưng mà con vẫn không thể nào hoàn toàn bảo vệ Dĩnh Nhi được.”

“Vậy thì cố gắng trở nên mạnh mẽ, nhanh chóng lớn lên.” Đường Hạo Tuấn đứng lên nói.

Những lời này, giống như là một đốm lửa, đốt lên trong lòng Tống Hải Dương.

Cậu bé nắm lấy bàn tay nhỏ, thở sâu, trên khuôn mặt non nớt kiên định: “Được, con nhất định sẽ nhanh chóng lớn lên trở nên mạnh mẽ, ba, con muốn học tán thủ.”

Cậu bé muốn học những thứ này, sau này mới có thể bảo vệ Dĩnh Nhi tốt hơn.

Cho dù gặp người lớn, cậu bé cũng có thể dùng kỹ thuật để đánh lại đối phương, mà không phải như lần này, không chút khả năng đánh trả.

Bình Luận (0)
Comment