“Cái gì?" Tống Vy bỗng nắm chặt điện thoại, hét lớn.
Đường Hạo Tuấn thấy thế thì nhíu mày hỏi: “Sao thế?” Tổng Vy không trả lời anh mà mím môi đỏ, hỏi Giang Hạ ở đầu bên kia: “Nhóm người đó từ đâu tới?” “Tớ không biết, nhưng từ cách ăn mặc của họ, có lẽ không phải tổ chức chính quy” Giang Hạ nói.
Tống Vy cúi mắt ngẫm nghĩ một lúc: “Không phải tổ chức chính quy, vậy là lưu manh rồi, Hạ, giờ cậu đang ở đâu?” “Tớ đang ở bên nhà xưởng”
“Được, tớ sẽ qua đó ngay cúp máy xong, Tống Vy vội kéo cánh tay Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, anh có thể cho tôi mượn xe không? Tôi có chuyện rất quan trọng”
“Để tôi đưa em đi” Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói.
Mặc dù anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ dáng vẻ giận dữ của cô lúc này, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Thêm một người có thể giải quyết nhanh hơn.
“Được, vậy cảm ơn tổng giám đốc Đường” Tổng Vy buông tay Đường Hạo Tuấn ra.
Đường Hạo Tuấn chỉnh lại ống tay áo bị cố kéo nhắn nói: “Em đi nói với hai đứa nhỏ một tiếng đi, tôi sẽ ở trong xe đợi em” “Ừm, tôi đi ngay đây”
Tống Vy gật đầu, xoay người đi vào nhà.
Hơn một tiếng sau, hai người đã tới nhà xưởng.
Tống Vy bước xuống xe, thấy Giang Hạ đang đứng trước cửa chính nhà xưởng, gọi điện cho ai đó, nên vẫy tay gọi: “Giang Hạ.”
Giang Hạ nghe thấy tiếng cô thì cất điện thoại chạy tới nói: “Vy, cậu tới rồi” “Ừm, là tổng giám đốc Đường đưa tớ tới đây.” Tống Vy chỉ người đàn ông bên cạnh.
Anh khẽ gật đầu với Giang Hạ: “Chào cô.”
“Chào tổng giám đốc Đường” Giang Hạ nhìn anh và Tống Vy bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi kéo cô ấy qua một bên, khẽ hỏi: “Vy, sao cậu lại tới đây cùng tổng giám đốc Đường thế?”
“Ôi cha, chuyện này để lát nữa hẵng nói, cậu dẫn tớ đi xem máy móc trước đi” Tống Vy không rảnh trả lời chuyện phiếm của cô, mà nhìn đồng hồ giục.
Giang Hạ trở nên nghiêm túc nói: “Được, cậu đi theo tớ” Cô dẫn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đi vào nhà xưởng.
Khi thấy các máy móc bị đập phá thành từng mảnh trong nhà xưởng, trong lòng Tống Vy tràn ngập lửa giận, đỏ mắt nói: “Thật quá đáng!”
“Đúng vậy, đây đều là máy mới, còn chưa được sử dụng đã biến thành thế này.” Giang Hạ đau lòng thở dài.
Tống Vy nhắm mắt lại, cổ đè nén lửa giận trong lòng: “Cậu đã hỏi thợ chưa, có thể sửa được không?” “Không thể sửa được.” Giang Hạ chưa kịp trả lời, Đường Hạo Tuấn đã lên tiếng trước.
Tống Vy nhìn anh hỏi: "Tại sao?”
Đường Hạo Tuấn tới trước một máy, gạt linh kiện ra, lạnh nhạt giải thích: “Từ dấu vết trên mấy linh kiện này, đều bị dụng cụ chuyên ngành đập phá, thậm chí có mấy mép còn bị kim loại cắt qua, mục đích là để hủy hoại toàn bộ mấy máy móc này”
“Tổng giám đốc Đường nói rất đúng, thợ lắp ráp cũng nói thế, mấy máy móc này chỉ có thể bán thành sắt vụn” Giang Hạ gượng cười tiếp lời.
Tống Vy cắn môi nói: “Sao lại thế này.” Không ngờ máy móc mấy tỷ này cứ thế trôi theo dòng nước.
“Rốt cuộc là ai làm?” Tống Vy siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt.
Đường Hạo Tuấn nhìn tay cô, rồi mím môi mỏng không vui.
Đúng lúc này, Giang Hà nhận được điện thoại.
Cô cầm điện thoại lên nghe: “A lô, là tôi, vâng, tôi sẽ tới đó ngay” “Ai vậy?” Tống Vy hỏi.
Giang Hạ vừa cất điện thoại vào túi vừa đáp: “Là cục cảnh sát, nói họ đã bắt được hai tên phá hỏng máy móc rồi, bảo tớ qua đó một chuyến, Vy cậu đi không?”
“Tớ không đi đâu, tớ phải ở lại đây xử lý mấy máy móc này” Tống Vy xoa huyệt Thái Dương nói.
“Cũng được, vậy tớ đi trước” Giang Hạ vẫy tay, nhanh chóng rời khỏi nhà xưởng.
Tống Vy quay đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, muộn thế này rồi, anh cũng quay về trước đi.”
“Tôi đợi em cùng về, tôi không thể bỏ em một mình ở đây được” Đường Hạo Tuấn lắc đầu nói.
Nghe anh nói thế, trong lòng Tống Vy nhanh chóng trở nên ấm áp, trên mặt cũng nở nụ cười dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Đường, anh tốt quá” Mắt Đường Hạo Tuần lóe lên, khẽ họ một tiếng: “Được rồi, em mau thống kê mấy máy móc này đi”
“Ừm” Tống Vy đáp, rồi bắt đầu làm việc.
Đợi cố thống kê xong mấy máy móc này đã gần 9 giờ rồi.
Tống Vy lấy điện thoại ra, định gọi cho công ty vận chuyển, chở những máy móc này đi, nhưng lúc nhìn thấy vạch sóng trên điện thoại, cô bỗng nghi ngờ thốt lên.