Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 116



Không khí trong nhà xưởng vốn đã bị khí nitơ pha loãng đến mức không còn lại bao nhiêu, mà anh còn truyền oxy cho cô, anh đang chê mình sống quả lâu à?
Nghĩ đến đây, Tổng Vy cắn mạnh vào môi Đường Hạo Tuấn, để anh buông cô ra.

Nhưng Đường Hạo Tuấn chỉ ngừng một lát, rồi nhanh chóng tiếp tục, hơn nữa còn ôm chặt eo cô, để cô không thể giãy giụa được nữa.

Dù được anh truyền oxy, nhưng cuối cùng não Tống Vy vẫn bị thiếu, dẫn tới ngất xỉu.

Đường Hạo Tuấn cũng chao đảo, giờ đôi mắt luôn thâm thúy của anh cũng trở nên mơ hồ rời rạc, rõ ràng đã sắp không trụ được.


Đúng lúc này, tiếng của Giang Hạ bỗng vang lên từ cửa chính: “Vy ơi, hai người có ở bên trong không?”
Đường Hạo Tuấn chấn động, cắn răng cố gắng bể Tống Vy lên, lảo đảo đi ra cửa, sau khi tới nơi thì đá vào cánh cửa.

Ngoài cửa, Giang Hạ giật mình rồi vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một mùi tanh hôi đã xộc vào mũi.

Giang Hạ không khỏi nôn khan: “Cái gì thế, sao lại thổi như vậy?”
Đường Hạo Tuấn phớt lờ cô, anh ôm Tống Vy ra ngoài, rồi đặt xuống thảm cỏ, bản thân anh cũng ngã xuống cạnh cô, há miệng hít thở không khí trong lành.

Giang Hạ đi tới hỏi: “Tổng giám đốc Đường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, còn nữa Vy bị gì thế?” Cô chỉ vào Tống Vy đang nằm cạnh anh.

Đường Hạo Tuấn giơ tay che mí mắt, hơi yếu ớt kể lại mọi chuyện.

Giang Hạ nghe xong thì sắc mặt trắng bệch nói: “Trời ơi, thật ác độc, không ngờ bà ta lại muốn lấy mạng hai người, tôi sẽ gọi xe cứu thương ngay” Dứt lời, cô vội lấy điện thoại ra.


“Không cần đâu” Đường Hạo Tuấn ngăn cản cô: “Khí nitơ sẽ làm người khác ngạt chết, nhưng chỉ cần hít thở không khí trong lành, sẽ nhanh chóng khỏe lại”
“Thế à, vậy thì quá tốt rồi” Giang Hạ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Đường Hạo Tuấn nghỉ ngơi một lúc, đầu óc choáng váng dần khôi phục lại sự tỉnh táo, anh ngồi dậy, nhéo mi tâm hỏi: “Sao cô biết chúng tôi vẫn còn ở đây?”
“Tôi đoán thế, Hải Dương thấy Vy mãi không về nhà, hơn nữa điện thoại lại không liên lạc được, nên gọi cho tôi, thế là tôi gấp gáp tới đây tìm hai người” Giang Hạ đáp: “Cũng may tôi tới kịp, bằng không...”
Cô không nói tiếp về sau, vì chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ.

Đường Hạo Tuấn gật đầu, rồi bế Tống Vy lên, đặt lên xe ở phía xa xa.

Rồi anh mở đèn pin điện thoại lên, đi một vòng quanh nhà xưởng, cuối cùng cầm một thiết bị điện tử cỡ nhỏ về.

Giang Hạ nhìn thấy thiết bị đó thì ngạc nhiên hỏi: “Thiết bị chặn sóng, anh lấy ở đâu vậy?”
Đường Hạo Tuấn không trả lời, mà rút khăn tay trong túi trước ngực ra, bọc thiết bị lại rồi ném cho cô: “Cô tìm người giám định xem trên đó có bao nhiều dấu vân tay?”
“Được.” Giang Hạ gật đầu ngay.

Lúc này Đường Hạo Tuần mới lên xe, lái xe về chung cư.


Sáng hôm sau, sau khi Tống Vy tỉnh lại, nhận ra mình không ở trong nhà xưởng, mà nằm trên chiếc giường mềm mại, thì ngẩn người: “Mình vẫn chưa chết?”
“Nhảm nhí, tất nhiên là cậu vẫn chưa chết rồi, nếu không phải tớ kịp thời tới cứu hai người, thì giờ cậu đã ở chỗ hỏa táng rồi.” Giang Hạ tựa vào cửa phòng, tức giận nói.

Tống Vy ngước mắt nhìn cô: “Hạ?” Giang Hạ nhấc chân đi tới bên giường, rồi ném quần áo ở đầu giường lên đầu Tống Vy: “Là tớ đây, cậu mau thức dậy ăn sáng đi” Tống Vy đáp ừm, rồi ôm chầm lấy cô: “Hạ, tớ thật sự tưởng lần này tớ chết chắc rồi, cảm ơn cậu
Giang Hạ dở khóc dở cười xoa đầu cô: “Được rồi được rồi, cậu nói mấy lời buồn nôn đó làm gì, mau buông ra đi, cậu ôm tớ như vậy, người không biết còn tưởng cậu thích tớ đấy.”
“Gì chứ?” Tống Vy trợn mắt, nhưng trong lòng lại cực kỳ cảm động.

Cô biết, Giang Hạ nói như vậy là cố ý xoa dịu nỗi sợ trong lòng cô.

“Đúng rồi” Tống Vy chợt nhớ ra điều gì đó, vội cầm tay Giang Hạ hỏi: “Tổng giám đốc Đường đầu, anh ấy không sao chứ?” “Cậu cứ yên tâm, anh ấy không sao, dung tích phổi của anh ấy lớn hơn cậu nhiều, tối qua anh ấy đã hồi phục rồi.”
Giang Hạ nhún vai đáp.

Tống Vy thở phào nhẹ nhõm: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi.”


Bình Luận (0)
Comment