CHƯƠNG 1174
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn điện thoại.
“Em cũng không biết nhưng Tống Huy Khanh nói với vẻ chân thành, cũng rất kiên định. Em nghĩ chắc chắn ông ta đang có âm mưu gì đó. Chị, có đi không?” Tống Kim hỏi.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, hỏi: “Ông xã, anh cảm thấy thế nào?”
“Cứ đi thôi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Cho dù Tống Huy Khanh muốn làm gì, có cảnh sát ở đó thì có muốn cũng chẳng ảnh hưởng đến chúng ta.”
“Cũng đúng.” Tống Vy cảm thấy có lý, cô nói với đầu bên kia điện thoại: “Có đi. Em nói với Tống Huy Khanh là ngày mai chúng ta sẽ tới đó.”
“Dạ, vậy em cúp máy trước đây.” Tống Kim ừ một tiếng.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Đường Hạo Tuấn mở cửa xe: “Đi thôi, về trước đã, hai đứa nhỏ cũng nhớ chúng ta rồi.”
Tống Vy mỉm cười xoay người lên xe.
Trở lại biệt phủ nhà họ Đường, sau khi Đường Hạo Tuấn ôm hôn hai đứa nhóc một lúc thì đi vào phòng sách.
Dì Vương bưng một ly sữa bò đến bên Tống Vy: “Mợ chủ, cậu chủ bị làm sao thế? Tôi cảm thấy hình như cậu chủ không được vui.”
Mặc dù Đường Hạo Tuấn cố gắng che giấu nhưng vẫn có thể thấy được tâm tình nặng nề của anh.
Tống Vy nhận ly sữa bò, cô thở dài, kể chuyện đi gặp trưởng họ nhà họ Vương và bà Lý.
Dì Vương nghe xong thì khiếp vía, che miệng: “Trời ạ! Là Lâm Giai Nhi sao? Mười tám năm trước cô ta mới mười tuổi. Tại sao lại ác độc đến vậy được!”
“Đúng thế. Ai nói trẻ con đều là thiên thần chứ? Cũng có ma quỷ đó thôi.” Tống Vy thở dài.
Thật ra lúc Hải Dương hai tuổi, đo được IQ cao thì bác sĩ đã liên tục dặn dò phải nuôi dạy thằng bé cho tốt, dẫn nó đi đúng hướng. Bởi trẻ có trí thông minh cao như Hải Dương rất hiếm. Nếu không dạy điều đúng đắn thì rất có thể sẽ đi sai đường.
Một khi người có IQ cao đi sai hướng, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.
Thế nên cô cảm thấy may mắn khi Lâm Giai Nhi chỉ có lòng dạ độc ác, không có trí thông minh cao như Hải Dương, nếu không sẽ còn phiền phức hơn.
“Mẹ ơi, Dĩnh Nhi buồn ngủ.” Blúc này, Tống Dĩnh Nhi ngáp một cái, cọ cánh tay Tống Vy.
Tống Vy xoa mặt cô bé: “Ừ, mẹ đưa con lên lầu.”
Nói rồi, cô dẫn hai đứa lên trên lầu.
Sau khi dỗ hai đứa trẻ ngủ, trời đã khuya.
Tống Vy về phòng trước, Đường Hạo Tuấn vẫn chưa về.
Không còn cách nào, cô đành đóng cửa phòng, đi tới phòng sách.
Tới bên ngoài phòng sách, Tống Vy giơ tay gõ cửa.
“Dì Vương à? Vào đi.” Giọng nói mệt mỏi của Đường Hạo Tuấn truyền tới từ bên trong.
Tống Vy mở cửa ra đi vào: “Là em.”
Đường Hạo Tuấn ngồi sau bàn làm việc, nghe thấy giọng cô, anh ngẩng đầu lên: “Vẫn chưa ngủ à?”