Sắc mặt Tô Thu càng trắng bệch, vội tìm cớ giải thích: “Trước đây tôi không có thân thích, sau đó người em họ này tới tìm tôi, tôi mới biết cậu ấy là con trai út bị thất lạc của bác họ lúc trước, chồng à ông cũng biết, nhà mẹ đẻ tôi chẳng còn ai, giờ bỗng có thêm một người thân, khó tránh khỏi sẽ quan tâm nhiều hơn”
“Bà nói cũng đúng” Tống Huy Khanh gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Tô Thu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hung ác lườm Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười, không vạch trần lời nói dối của bà ta.
Vì tạm thời cô vẫn chưa muốn cho Tổng Huy Khanh biết chuyện Tô Thu ngoại tình.
“Ba” Tống Vy thu hồi ý cười trên mặt, lại trở về vẻ lạnh lẽo: “Con tới đây là để đòi lại lý lẽ những chuyện dì Tô đã làm với con, ba nói thử xem nên giải quyết thế nào?”
Tổng Huy Khanh khẽ họ một tiếng: “Vậy con muốn thế nào?” Tống Vy rũ mắt nói: “Ba cho con 60 tỷ, con có thể không so đo mấy chuyện này nữa.”
Không phải có lương thiện, cũng không phải nhát gan, mà cô biết, Tống Huy Khanh sẽ bảo vệ Tô Thu, dù trong tay cô có chứng cứ, cũng không bao giờ đầu lại ông ta.
Dù cô nói chuyện Tô Thu ngoại tình ra, Tống Huy Khanh cũng sẽ che giấu giúp bà ta, đồng thời xuống tay đối phó cô con gái như cô, vì sợ cô truyền ra ngoài, vậy không bằng cô dứt khoát đòi lợi ích, đợi sau này có cơ hội rồi, cô lại trừng trị Tô Thu.
“60 tỷ, không bằng cô đi cướp đi!” Tô Thu đập bàn quát.
Sắc mặt Tổng Huy Khanh cũng rất khó coi.
Tống Vy xua tay nói: “60 tỷ mà nhiều à? Dì đập phá máy móc của tôi, còn muốn lấy mạng tôi, tôi không cho dù ngồi tù đã nhận từ lắm rồi”
Nói đến đây, cô đảo mắt, áp sát Tô Thu: “Đúng rồi dì Tô, tôi quên nói cho dì biết, vụ cướp tối hôm đó và tối qua, tôi đều đi cùng tổng giám đốc Đường, nói cách khác, dì cũng suýt lấy mạng anh ấy đấy”
“Cái gì?” Đầu óc Tô Thu nổ tung, chỉ cảm thấy cả thế giới đều xoay chuyển.
Tống Huy Khanh cũng chẳng khá khẩm hơn, cả người yếu ớt ngồi phịch xuống ghế.
Giờ ông chẳng thể suy nghĩ được, tại sao Đường Hạo Tuấn lại đi cùng Tống Vy, mà trong đầu chỉ có câu nói cuối cùng suýt lấy mạng anh ấy đấy của cô, một lúc sau mới gượng cười dần hoàn hồn lại.
“60 tỷ đúng không, tôi sẽ đưa cô!” Tống Huy Khanh yếu ớt phất tay, nhất thời già đi mấy tuổi.
Nếu ông không đưa thì còn có thể làm gì được, Tống Vy hoàn toàn có thể bắt tay với Đường Hạo Tuấn đòi bồi thường nhiều hơn.
Dù trong hai chuyện này không có sự tham gia của Đường Hạo Tuấn, mà chỉ dựa vào chứng cứ trong tay Tống Vy, mặc dù ông có thể bảo vệ Tổ
Thu, nhưng cũng sẽ tổn thất rất nhiều, không bằng dùng số tiền bồi thường nhỏ nhất chuyện nhỏ hóa không.
“Vậy thì quá tốt rồi, ba, đây là số tài khoản của con” Tống Vy đặt giấy đã sớm viết số tài khoản tới trước mặt Tổng Huy Khanh, còn cố ý hỏi: “Ba, một khi ba chuyển số tiền này cho con, liệu ba có ghi hận trong lòng, rồi gây bất lợi cho con như dì Tô không?”
Tống Huy Khanh nghe vậy thì nhất thời tăng huyết áp, không nén được giận quát: “Cút!”
“Vâng ạ!”
Tống Vy vẫy tay, vui vẻ rời đi.
Tô Thu cắn môi nhìn Tống Huy Khanh: “Chồng à.” “Bà về phòng đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm cho tôi, khoảng thời gian này tôi không muốn nhìn thấy bà” Tống Huy Khanh ôm lồng ngực đang đau nhói.
“Vâng.” Tô Thu gật đầu đáp, nhưng trong lòng lại tràn đầy căm hận.
Đều tại con ranh Tống Vy kia, nên bà mới bị giam cầm.
Cô cứ chờ đó, lần này không giết chết con ranh đó, nhưng lần sau thì chưa chắc.
Tống Vy không biết Tô Thu không những không hối hận, mà ngược lại càng căm hận cô hơn, giờ cô đã rời khỏi biệt thự nhà họ Tống, định báo tin vui cho Giang Hạ thì bỗng nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ phía trước, nên không nhịn được đi qua đó.
Nhưng cô chưa kịp tới gần thì kính xe ở ghế lái đã hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp không tỳ vết của Đường Hạo Tuấn.