Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1193

CHƯƠNG 1193

Luật sư Vương thấy hai chị em đã phân chia tài sản xong, lấy bút ghi âm và sổ ghi chép ra: “Bà Đường và cậu Tống đã quyết định phân chia như vậy đúng không?.”

Tống Kim mở miệng muốn nói điều gì đó.

Khi Tống Vy nhìn thấy, cô mở miệng giành nói trước: “Quyết định rồi.”

“Vậy thì tốt, ghi âm làm chứng, tôi cũng sẽ sửa đổi giấy tờ chuyển nhượng di sản tương ứng. Một khi có giấy tờ chuyển nhượng di sản mới, cả hai không thể thay đổi. Xin hai vị hãy xem xét kỹ” Luật sư Vương nói lại.

Tống Vy gật đầu: “Đã suy nghĩ kỹ càng rồi.”

“Được rồi, tôi sẽ cố gắng làm giấy tờ chuyển nhượng di sản mới càng sớm càng tốt để hai vị ký. Vây giờ tôi không làm phiền nữa, cáo từ trước.”

Nói xong, ông ta lấy hồ sơ trên bàn và đứng dậy.

Ngay khi ông ta đứng dậy, tập hồ sơ phía trên đột nhiên rơi xuống đất, vừa hay rơi dưới chân Tống Kim.

Tống Kim nhặt nó lên, thấy tên của Tô Thu được viết trên hồ sơ, khiến anh ta không thể nhịn được tò mò lật ra: “Ơ, đây là tài sản thừa kế của Tô Thu? Tống Huy Khanh cũng phân tài sản cho Tô Thu?”

Nghe điều này, Tống Vy cau mày: “Còn cho Tô Thu nữa?”

Tô Thu đã bị kết án tử hình, cho bà ta tài sản để làm gì? Cuối cùng, chẳng phải là rơi vào tay Lâm Đông Đông sao, để cho tên Lâm Quốc Thần hưởng lợi.

Đường Hạo Tuấn cũng cảm thấy đầu óc của Tống Huy Khanh có phải hồ đồ rồi không. Tô Thu đối xử với ông ta như thế, thế mà ông ta còn chia tài sản cho Tô Thu.

“Phần phân chia tài sản này đã không còn giá trị” Lúc này, luật sư Vương đột nhiên nói.

Tống Vy ngước lên nhìn ông ta: “Không còn giá trị?”

Luật sư Vương gật đầu: “Vâng, phần di sản này đã được ông Tống cho soạn thảo trước khi nhập viện.”

“Tôi hiểu rồi, thì ra ông ấy chia cái này trước khi biết những việc Tô Thu đã làm” Tống Kim bỉu môi: “Nói như thế thì nếu đến chết ông ấy vẫn không biết Tô Thu đã làm gì, thì phần chia tài sản này sẽ không bị hết hiệu lực đúng không?”

Luật sư Vương lúng túng gật đầu: “Đúng vậy.”

Tống Kim khịt mũi: “Cho Tô Thu 70%, cho tôi và chị tôi 30%. Có vẻ như trong lòng ông ấy, Tô Thu vẫn quan trọng hơn tôi và chị tôi, chỉ là cuối cùng biết rằng Tô Thu có lỗi với ông ta nên ông ta không cho Tô Thu một đồng nào, ha, giả tạo thực sự.”

Luật sư Vương ra vẻ không nghe thấy, không trả lời.

Trên thực tế, ông ta cũng cảm thấy rằng ông Tống rất giả tạo.

Tuy nhiên, ông Tống là chủ thuê của ông. Ngay cả khi ông ta qua đời, ông không thể nói rằng ông Tống không đúng.

Rốt cuộc thì người chết là lớn nhất.

“Được rồi, nếu nó đã không còn hiệu lực thì cho qua đi, nhưng luật sư Vương, phần chia tài sản này cho tôi được không?” Tống Vy cầm lấy bản phân chia tài sản mất hiệu lực kia.

Luật sư Vương gật đầu: “Tất nhiên là có thể.”

“Cảm ơn” Tống Vy cười nói cảm ơn, sau đó bảo Tống Kim tiễn luật sư Vương ra ngoài.

Chỉ có hai người Tống Vy và Đường Hạo Tuấn còn lại trong phòng khách.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Em muốn thứ này để làm gì?”

“Có chỗ dùng.” Tống Vy mỉm cười bí ẩn.

Bình Luận (0)
Comment