Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1223

Chương 1223

“Không sai.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy chậc một tiếng: “30 tỷ đô, còn toàn bộ là tiền mặt, đổi thành tiền của chúng ta, chính là hàng triệu tỷ, ông ta vậy mà còn không biết đủ, còn muốn tập đoàn Đường Thị, tuy giá thị trường của tập đoàn Đường Thị đạt mức trăm tỷ đô, nhưng ngay cả vốn lưu động 10 tỷ đô cũng không rút ra được, tính ra thì, vẫn là ông ta chiếm hời.”

“Phải, nhưng ông ta lại không nghĩ như vậy, ông ta muốn lấy đi toàn bộ.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt lạnh nhạt nói.

Ánh mắt của Tống Vy dừng trên xấp văn kiện đó: “Những tài sản này cộng lại hoàn toàn không tới 30 tỷ đô, sao lại rút đi nhiều như vậy?”

“Bị ông ta phung phí rồi.” Trong mắt Đường Hạo Tuấn vụt qua một tia giễu cợt: “Tuy Đường Mãnh có được nhiều tiền như vậy, nhưng cuối cùng không phải là tập đoàn Đường Thị, có thể mang tới quyền thế cho ông ta, cho nên ông ta muốn sáng lập một công ty không thua kém tập đoàn Đường Thị, nhưng ông ta căn bản không có bản lĩnh này, sau khi đem tất cả sản nghiệp vào đầu tư một phen thì lỗ toàn bộ.”

“Phì.” Tống Vy không nhịn được cười: “Ông ta cần gì phải vậy chứ, không có bản lĩnh đó, lại có một trái tim không chịu thua, cũng không biết nên khen ông ta hay là…”

Lời phía sau, cô không nói nữa, nhưng ý nghĩ mọi người đều hiểu.

Đường Hạo Tuấn gập tập văn kiện trước lại, lại mở một tập mới: “Cũng vào mấy năm gần đây, ông ta đại khái biết mình quả thật không có bản lĩnh đó, cũng từ bỏ ý muốn sáng lập một công ty có thể sánh ngang với Đường Thị, nếu không những tài sản này, ông ta đã đắp hết cả vào rồi.”

“Tổng giá trị của những tài sản này là bao nhiêu?” Đường Hạo Tuấn chỉ vào một tập văn kiện đó, hỏi Trình Hiệp ở một bên.

Trình Hiệp đẩy mắt kính: “Khoảng năm tỷ mấy.”

Tống Vy giật giật khóe miệng: “30 tỷ, thua lỗ chỉ còn năm tỷ mấy, cũng thật là nhân tài.”

Đường Hạo Tuấn ngược lại không có phản ứng quá lớn, thật ra trong lòng anh cũng sớm đã có đáp án gần như vậy.

Bây giờ chỉ là được chứng minh mà thôi.

“Hạo Tuấn, những thứ này anh định xử lý như nào?” Tống Vy hỏi.

Theo lý mà nói, Đường Mãnh có con trai, Đường Mãnh chết rồi, di sản đương nhiên thuộc về con trai, cũng tức là Đường Hạo Minh thừa kế.

Nhưng bây giờ Đường Hạo Minh không ở trong nước, hơn nữa còn có thù với Hạo Tuấn, Hạo Tuấn chưa chắc sẽ trả những di sản này cho Đường Hạo Minh.

Đường Hạo Tuấn bình tĩnh nhìn xấp văn kiện đó: “Cất số tiền mặt, vàng bạc châu báu và đồ cổ vào hết ngân hàng, còn bất động sản và xe không động đến, để ở đó, cổ phần của các công ty khác, tạm thời chuyển sang tài khoản ngắn hạn, đợi sau khi bắt được Đường Hạo Minh rồi tính.”

Trên thực tế, chuyện mà Đường Hạo Minh phạm phải, tuy ác, nhưng tội không tới mức chết.

Nếu trong tay Đường Hạo Minh không dính mạng người, nhiều nhất cũng chỉ ngồi tù 20 năm, sau khi ra ngoài, những thứ này, anh sẽ trả cho Đường Hạo Minh, bởi vì con số này anh cũng không để tâm.

Nhưng nếu trong tay Đường Hạo Minh dính tới mạng người, bị phán tử hình, những thứ này anh sẽ thành lập một quỹ từ thiện, toàn bộ dùng để giúp đỡ người đáng được giúp đỡ.

“Được.” Trình Hiệp ôm chồng văn kiện này lên, sau đó lại nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Tổng giám đốc, bên phía nhà tổ bây giờ không có ai, có cần cho người qua đó dọn dẹp không?”

Bình Luận (0)
Comment