Chuyện này là không thể nào, chưa đến phòng trang điểm, quần áo lại bị cắt, rõ ràng là không thể giải thích hợp lý được.
Tống Vy cảm thấy có chỗ gì đó sai sai, nhưng lại không thể nói rõ được, rơi vào đường cùng, đành phải kêu bảo vệ copy đoạn video theo dõi này vào điện thoại của cô, chờ từ từ nghiên cứu.
Bây giờ việc gấp nhất là quần áo!
Quay về phòng trang điểm, phòng trang điểm lại có thêm rất nhiều người, là những người mẫu chuẩn bị biểu diễn.
Những người mẫu nhìn thấy quần áo bị cắt rách, đều ồn ào nhốn nháo.
Tống Vy xoa huyệt Thái Dương, đang định vỗ tay bảo các cô yên lặng, một giọng nữ tràn ngập ác ý vang lên ngay ngoài cửa: "Úi chà, chỗ này nhộn nhịp ghê!”
Tống Huyền! Tống Vy lập tức xoay người, thấy Tống Huyền cầm túi xách đứng dựa vào khung cửa, hơi nhíu mày: “Sao cô lại đến đây?”
“Nghe nói quần áo biểu diễn bị cắt, tôi đương nhiên đến xem trò hề của cô rồi” Tống Huyền hả hê nói.
Tống Vy mím môi đỏ: “Cô nghe ai nói?” “Chuyện này không liên quan đến cô, cô vẫn nên nghĩ xem bây giờ nên làm gì đi, chậc chậc chậc, nhìn mấy
bộ đồ kia kìa, bị cắt thành thế này, thảm thật!” Tống Huyền nhìn quần áo trong phòng trang điểm, trong mắt đầy vẻ sung sướng.
Thấy cô hưng phấn điên cuồng như thế, Tống Vy híp mắt: “Là cô đúng không?” “Hả?” Tống Huyền ngẩn ra.
Tống Vy đến gần cô, giọng điệu chắc chắc: “Cô là người làm hỏng mấy bộ quần áo này đúng không?”
Mắt Tống Huyền lướt qua chút âm u, chỉ chốc lát rồi biến mất, cười nói: “Cô dựa vào đâu mà nói là tôi? Có chứng cứ không?”
“Đúng là tôi không có chứng cứ, nhưng tất cả những điểm khả nghi đều đang chỉ về vô” Tống Vy nhìn chằm chằm cô.
Tống Huyền không hề hoang mang đối diện cô: “Ồ? Vậy cô nói thử xem, điểm đáng ngờ gì thế?
Mặt Tống Vy lạnh tanh nói: “Đầu tiên cô không phải là nhân viên của Dục Hỏa Trùng Sinh, lại biết được quần áo bị rách nhanh đến thế, có nghĩa chuyện này vốn có liên quan đến cô, thứ hai, giữa tôi và cô có thù oán, cũng từng nhắm vào tôi rất nhiều lần, cho nên tôi cực kỳ nghi ngờ cô”
Tống Huyền giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, ôm bụng cười ha ha: "Không tệ không tệ, trinh
thám giỏi thật, chỉ tiếc."
“Tiếc cái gì?” Tống Vy nhíu mày.
Tống Huyền lau nước mắt chảy ra vì cười: “Chỉ tiếc sai hết rồi, Tống Vy cô tiêu đời rồi, tôi chờ sau ngày hôm nay, cô sẽ bị giới thời trang xóa tên!”
Nói xong, cô mang giày cao gót, xoắn eo đi mất.
Tống Vy nhìn bóng lưng của cô, nhướng mày lẩm bẩm: “Tôi tiêu rồi sao? Sao có thể chứ!”
Thu hồi ánh mắt, Tống Vy lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi một cú điện thoại: “Nè, Hạ, mấy món đồ lần trước tớ đưa cho cậu, cậu có thể mang đến cho tới trong vòng nửa tiếng không?”
“Được, xảy ra chuyện gì sao?” Giang Hạ hỏi.
Tống Vy xoa huyệt Thái Dương: “Chờ cậu đến là biết, cậu nhanh lên, tớ ở ngoài công lớn của hội trường thời trang chờ cậu.