Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1254

Chương 1254

Bưu tá cũng nói có một người phụ nữ tự xưng là bạn cô, có món quà muốn tặng nên để họ giúp mang tới, ai ngờ bên trong là thi thể một con mèo.

Tình huống hiện tại rất giống với hôm qua, hiển nhiên bên trong hộp đồ này không phải thứ tốt lành.

“Mẹ ơi?” Trông thấy Tống Vy nhìn chằm chằm chiếc hộp, dáng vẻ như gặp kẻ thù thì Tống Hải Dương nghi ngờ nghiêng đầu hỏi.

Tống Vy lấy lại tinh thần, gượng cười: “Mẹ không sao.”

Sau đó, cô nhìn về phía biên tập viên: “Xin hỏi anh có thấy gương mặt người phụ nữ kia không?”

“Không, cô ta mặc kín người, che mặt nhưng tóc và mắt đều là màu đen, ngoại ngữ cũng không quá chuẩn nên hẳn là người phương Đông giống cô.” Biên tập viên trả lời.

Tống Vy siết chặt nắm tay.

Nói y hệt như bưu tá hôm qua.

Quả nhiên, cái này cũng do Lâm Giai Nhi tặng.

Cô bảo vệ tốt biệt thự, để món đồ của Lâm Giai Nhi không đưa đến đó nhưng không thể tránh khỏi khi đi ra ngoài.

Thế mà Lâm Giai Nhi lại theo dõi cô, gửi món đồ kinh tởm như vậy ở bên ngoài.

“Cô Tống không nhận sao?” Biên tập viên trông thấy Tống Vy vẫn đứng im thì hơi mất kiên nhẫn hỏi.

Dù sao anh ta có lòng tốt đưa đồ mà không được nhận lại, là ai cũng không vui mấy.

“Cháu lấy.” Tống Hải Dương thấy Tống Vy không đưa tay nhận bèn chủ động nói muốn cầm chiếc hộp.

Tống Vy thấy thế thì nghiêm mặt quát: “Không được cầm!”

Tống Hải Dương bị mắng thì oan ức nhìn Tống Vy: “Mẹ?”

Tống Dĩnh Nhi cũng mờ mịt, anh trai chỉ muốn cầm bưu phẩm giúp mẹ, vì sao mẹ lại còn lớn tiếng với anh chứ.

Tống Vy cũng nhận thấy hành động khi nãy của mình vừa làm tổn thương hai đứa trẻ, trong lòng trào dâng nỗi ân hận.

Thế nhưng cô không xin lỗi ngay mà nhìn về phía người biên tập viên, đưa tay nhận hộp đồ: “Cảm ơn anh.”

Anh ta khoát tay, tỏ vẻ không cần cảm ơn rồi xoay người đi.

Tống Vy đóng cửa phòng, cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay.

Chiếc hộp vừa tay cô, hơn nữa rất nhẹ, lắc một chút còn có thể nghe tiếng va đập bên trong.

Cũng chẳng biết bên trong có gì.

Nhưng Tống Vy không định mở ra.

Bên trong chiếc hộp lớn hôm qua là xác một con mèo, vậy chắc chắn hiện giờ cũng tương tự như thế.

Nói không chừng là xác con chuột.

Dẫu sao cô vẫn không nên nhìn, mình bị dọa thì thôi, lỡ dọa hai đứa bé giật mình thì không tốt.

Nghĩ vậy, Tống Vy xoa huyệt thái dương, bỏ hộp vào trong túi xách rồi ngồi xổm xuống, nhìn hai đứa trẻ: “Thành thật xin lỗi cục cưng, vừa rồi mẹ không cố tình, chỉ là các con không thể cầm chiếc hộp này.”

“Vì sao?” Tống Dĩnh Nhi không hiểu.

Tống Hải Dương im lặng, nhìn túi xách Tống Vy như có điều suy nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment