Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1264

Chương 1264

Nói xong, hai đứa nhỏ chạy thẳng ra cổng, chạy về phía người đàn ông vừa xuống xe cách đó không xa.

Người đàn ông thấy hai cục cưng của mình đi tới, thì khóe môi mỏng khẽ nhoẻn miệng cười, sau đó anh ngồi xổm xuống đón lấy hai đứa trẻ.

“Ba ơi, Dĩnh Nhi nhớ ba lắm.” Tống Dĩnh Nhi vòng tay qua ôm lấy cổ Đường Hạo Tuấn, nũng nịu nói.

Tống Hải Dương cũng gật đầu nói: “Con cũng nhớ ba lắm.”

Đường Hạo Tuấn hôn hai đứa trẻ một cái: “Không phải ba đến rồi sao? Mẹ đâu?”

“Mẹ ở đằng kia.” Tống Hải Dương quay đầu lại chỉ ra đằng sau.

Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy trên bậc thềm cao nhất của cổng vào hội quán cách đó không xa, có một cô gái xinh đẹp tựa yêu tinh đang đứng ở đó, mỉm cười, vẫy tay chào bọn họ.

Đường Hạo Tuấn buông hai đứa trẻ ra, đứng lên, rồi nắm tay hai đứa trẻ dắt chúng về phía bậc thềm.

Khi bước đi, mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.

Mặc dù ngày nào bọn họ cũng gọi video cho nhau, nhưng đó vẫn là cách một cái màn hình, từ đầu đến cuối vẫn chẳng thể so sánh được với việc gặp nhau trực tiếp.

Khi gặp mặt trực tiếp, anh mới có thể trông thấy cả người của cô.

Cô vẫn xinh đẹp như thế, việc mang thai không làm nhan sắc của cô hao hụt đi chút nào, thậm chí so với lúc không mang thai, lúc này cô lại càng thêm cuốn hút, khiến cho người khác không thể rời mắt.

Ngoại trừ cái bụng ngày một lớn lên, thì dáng vóc của cô vẫn vậy, cô đứng đó cứ như thể đang phát sáng.

Khi đi đến trước mặt Tống Vy, Đường Hạo Tuấn buông tay hai đứa trẻ ra, dang rộng vòng tay về phía Tống Vy: “Không muốn ôm chồng em một chút sao?”

Tống Vy mỉm cười, ôm lấy anh: “Bây giờ anh càng ngày càng sành sỏi rồi đấy.”

Trình Hiệp cách đó không xa, nghe thấy vậy thì gật đầu lia lịa.

Không sai, anh ta cũng cảm thấy tổng giám đốc chính là một tên tâm thần phân liệt.

Khi ở trước mặt mợ chủ, anh biết cười, biết nói mấy lời tình tứ, lại còn nói rất phô trương.

Khi không có mợ chủ ở đây, tổng giám đốc lại trở thành Diêm vương lạnh lùng như trước đây.

Quả nhiên, đây chính là sự khác biệt giữa người trong nhà và người ngoài.

“To rồi.” Lúc này, Đường Hạo Tuấn đột nhiên buông Tống Vy ra, nói hai câu làm cô cảm thấy rất khó hiểu.

Tống Vy nhìn anh, nói: “Cái gì to cơ?”

“Bụng em.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu, nhìn vào bụng cô.

Tống Vy bỗng thấy dở khóc dở cười, nói: “Đương nhiên rồi, cũng sắp bốn tháng rồi, bây giờ mỗi ngày bụng em sẽ lớn hơn một chút, có nghĩa là em bé đang phát triển rất tốt, vả lại đến lúc hơn bốn tháng, em bé đã bắt đầu cử động được rồi.”

“Biết cử động?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày, như thể đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước sự kỳ diệu của một sinh mệnh.

Tống Vy gật đầu: “Đúng rồi, đợi đến khi được hơn bốn tháng, bao giờ em bé trong bụng động đậy lần đầu tiên, em sẽ kể cho anh, anh thấy sao?”

Lúc đó, anh chưa chắc đã ở bên cạnh cô, cho nên cô chỉ có thể nói như vậy.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Được.”

“Vậy bây giờ chúng ta vào trong trước đi, bữa tối sắp nguội rồi.” Tống Vy kéo tay anh.

Bình Luận (0)
Comment